« Home « Kết quả tìm kiếm

TÔI VÀ CÁI TOÀN THỂ


Tóm tắt Xem thử

- Của tôi – cho tôi – bạn – tôi.
- Nó là việc khám phá lại - bởi vì trong bụng mẹ từng đứa trẻ đều được định tâm trong thực tại.
- Trong bụng mẹ từng đứa trẻ đều phúc lạc sâu sắc.
- Tất nhiên nó không nhận biết về điều đó, không biết gì về điều đó.
- Cho nên tất nhiên đứa trẻ không nhận biết rằng nó là phúc lạc.
- Nó là vậy đấy.
- Mọi đứa trẻ đều trong trạng thái phúc lạc sâu sắc..
- Đứa trẻ là tuyệt đối trong hoà điệu với người mẹ.
- Đứa trẻ chưa bao giờ ở ngoài sự hoà điệu với người mẹ.
- Đứa trẻ không biết rằng nó là tách rời khỏi người mẹ.
- Nếu người mẹ mạnh khoẻ thì đứa trẻ mạnh khoẻ.
- nếu người mẹ ốm thì đứa trẻ ốm.
- nếu người mẹ buồn đứa trẻ buồn.
- nếu người mẹ hạnh phúc đứa trẻ hạnh phúc.
- nếu người mẹ nhảy múa đứa trẻ nhảy múa.
- nếu người mẹ ngồi im lặng đứa trẻ im lặng.
- Đứa trẻ chưa có biên giới riêng của nó.
- Đứa trẻ được sinh ra, và bỗng nhiên nó bị ném ra khỏi trung tâm.
- Nó mất cái neo cố định của mình và nó không biết nó là ai.
- Không có nhu cầu biết điều đó khi nó còn ở cùng người mẹ.
- Nhưng một khi đứa trẻ được sinh ra, dây rốn bị cắt đi và nó bắt đầu thở theo cách riêng của nó, bỗng nhiên toàn thể con người nó trở thành cuộc truy tìm để biết mình là ai.
- Điều đó là tự nhiên.
- Và nó phải tìm ra nó là ai..
- Đầu tiên đứa trẻ trở nên nhận biết về 'của tôi', thế rồi về 'cho tôi', thế rồi về 'bạn', thế rồi về 'tôi'.
- Trước hết nó trở nên nhận biết về 'của tôi'.
- Đầu tiên đứa trẻ trở nên nhận biết về 'của tôi.
- đồ chơi này là của tôi, người mẹ này là của tôi.
- Hãy quan sát trẻ nhỏ: rất ghen tị, sở hữu, từng đứa trẻ đều cố gắng vồ lấy mọi thứ từ mọi người khác và cố gắng bảo vệ đồ chơi riêng của mình.
- Nếu đứa trẻ đang chơi với đồ chơi của mình và đứa trẻ khác tới bạn có thể thấy một Adolf Hitler, một Genghis Khan, một Nadirshah.
- Và đứa trẻ bắt đầu nói, "Cái này là của con.".
- Bây giờ hãy xem - chẳng cái gì có thể là 'của tôi' trong thực tại, trong chân lí.
- Toàn thể câu chuyện này về 'của tôi' và 'của anh' chỉ là giấc mơ.
- Nhưng một khi đứa trẻ nói, "Đây là của tôi,".
- Cho nên bạn sẽ thấy rằng bạn càng có ý tưởng này về 'của tôi', thì bạn sẽ càng khốn khổ thêm, bạn sẽ càng khổ sở thêm.
- "Nhà này là của tôi.
- người đàn bà này là của tôi.
- Nếu đấy chỉ là lúc ban đầu thì cái 'của tôi' còn chưa bắt đầu - bởi vì nếu 'của tôi' mà chưa bắt đầu, thì tâm trí chưa bắt đầu.
- Một khi 'của tôi' bắt đầu, bản ngã đang trên đường rồi.
- Bản ngã là cái 'của tôi' được kết tinh.
- Và một khi 'của tôi' bắt đầu, thì tình yêu bị mất.
- Tình yêu là đẹp chỉ khi không có 'của tôi'.
- Nhưng nó đi vào ngay lập tức, bởi vì điều đó đã trở thành chính cấu trúc của chúng ta.
- Đó là nền tảng của chúng ta trong thế giới này.
- Chúng ta được đặt cơ sở sai..
- Đứa trẻ chơi này mới sáu tuổi và nó đang chơi với đứa con gái nhà bên cạnh mới năm tuổi..
- Tớ sẽ là cha.".
- Nếu bạn trở nên nhận biết về khiếm khuyết cơ sở này của con người bạn, việc tuyên bố về 'của tôi' này, bạn sẽ ngạc nhiên rằng mọi khốn khổ của bạn có thể được vứt bỏ đi bằng việc vứt bỏ mỗi từ này thôi.
- Đây không chỉ là một từ, nó là toàn thể phong cách sống của bạn.
- Kiểu sống sai dựa trên 'của tôi'.
- kiểu sống đúng không biết tới 'của tôi', không biết tới 'của anh'..
- Một khi chúng ta nói 'của tôi' chúng ta đang làm cho bản thân mình tách rời khỏi cái toàn thể.
- Sợ mình có thể đánh người đàn bà, hay sợ mình có thể làm điều gì đó sai, anh ta chạy ra khỏi nhà..
- Một khi 'của tôi' đi vào thế thì bạn là kẻ cạnh tranh với mọi người.
- Một khi 'của tôi' đi vào, cuộc sống của bạn bây giờ sẽ là cuộc sống của cạnh tranh, tranh đấu, xung đột, bạo hành, công kích..
- Bước tiếp của 'của tôi' là 'tôi'.
- Khi bạn có cái gì đó để tuyên bố như của mình, bỗng nhiên qua tuyên bố đó phát sinh ý tưởng rằng bây giờ bạn là trung tâm của các sở hữu của mình.
- Một khi bạn được đọng lại với cái 'tôi', bạn có thể thấy rõ ràng rằng bạn có một biên giới, và những người ngoài biên giới này là 'bạn'.
- không cái gì có thể phân tách.
- Bạn càng cảm thấy mình được nối, toàn thể sự tồn tại này lại càng là một phần của bạn và bạn là một phần của toàn thể sự tồn tại này.
- Chúng ta trong hoà điệu.
- Thực tại là một thể thống nhất.
- Và với ý tưởng về 'tôi', 'anh', chúng ta đang rơi ra ngoài thực tại.
- Và một khi quan niệm sai này lắng đọng ở bên trong, toàn thể sự phânchia của bạn trở thành lộn ngược..
- "Mọi thứ ở Texas đều to cả.".
- "Mọi thứ đều to ở Texas.".
- Một khi bạn có quan niệm sai về sự vật, thế thì quan niệm đó sẽ bóp méo mọi thứ.
- Bây giờ bạn sẽ trong tranh đấu liên tục với thực tại.
- Bạn có thể là mẩu gỗ trôi dạt chỉ nếu bạn đã vứt bỏ ý tưởng về tôi - bằng không bạn không thể là mẩu gỗ trôi dạt được.
- Nếu tôi nói hãy ngồi im lặng, bạn không thể làm được điều đó - điều đơn giản thế.
- đáng ra không cần phải dạy điều đó.
- Nhưng bạn không thể ngồi được bởi vì cái 'tôi' không thể cho phép bạn có lấy một khoảnh khắc thảnh thơi.
- Cho nên cái 'tôi' thậm chí không bao giờ cho phép bạn có ngày nghỉ.
- Bạn đang ham muốn những điều sẽ là của bạn nếu bạn không ham muốn.
- 'Của tôi', 'cho tôi', 'bạn', 'tôi.
- Bây giờ vấn đề là: đứa trẻ phải trải qua nó, bởi vì nó không biết mình là ai và nó cần sự nhận diện nào đó - có thể là nhận diện giả, nhưng điều đó còn tốt hơn là không nhận diện.
- Cái 'tôi' không phải là trung tâm thực của bạn.
- Nó chẳng có liên quan gì tới trung tâm thực của bạn..
- Trung tâm thực của bạn là trung tâm của tất cả.
- Cái ta thực của bạn là cái ta của tất cả..
- Trung tâm thực của bạn không phải chỉ là trung tâm của bạn thôi, nó là trung tâm của cái toàn thể.
- bởi vì đứa trẻ được sinh ra không có biên giới nào, không có ý tưởng về mình là ai.
- Hình ảnh này sẽ là giả - bởi vì không ai khác có thể biết được bạn là ai, và không ai khác có thể nói bạn là ai.
- Thực tại bên trong của bạn là không sẵn có cho bất kì ai khác ngoại trừ bạn.
- Thực tại bên trong của bạn là không thể xuyên thấu được với bất kì ai khác ngoại trừ bạn.
- Chỉ bạn mới có thể ở đó..
- trong đó bạn đã không đóng góp gì cả thế? Và bạn là người duy nhất có thể có đóng góp, thực tế, cho cả một trăm phần trăm..
- làm sao họ có thể biết tới bạn được?.
- Bạn bị lừa gạt, và những người đã lừa đảo bạn có thể đã làm điều đó một cách vô tình.
- Họ có thể đã bị người khác lừa.
- Bạn có định làm cùng điều đó với con mình nữa không?.
- Con càng sớm có thể vứt bỏ cái ý tưởng này đi, thì càng tốt - bởi vì từ chính khoảnh khắc đó con sẽ thực sự được sinh ra, và con sẽ thực sự là thực, đích thực.
- Con sẽ trở thành một cá nhân.".
- thực tại, tính cá nhân, cái đích thực của bạn, không bao giờ có thể được vay mượn.
- Không ai có thể nói được bạn là ai..
- Thân thể bạn có thể được người khác nhìn thấy.
- Họ có thể nói liệu thân thể bạn là đẹp hay không, và điều đó nữa cũng còn tuỳ - bởi vì không có tiêu chuẩn nào cho cái đẹp tồn tại.
- Điều đó gần giống như 'thích' và 'không thích'.
- Bạn có thể rơi vào tình yêu với người đàn bà và bạn có thể nghĩ cô ấy là người đàn bà đẹp nhất trên thế giới - và bạn của bạn có thể cười bạn.
- Bạn có thể coi người đàn bà này là khủng khiếp còn bạn của bạn là điên, nhưng không có tiêu chuẩn.
- Điều đó tuỳ vào tâm trí bạn, sự huấn luyện của bạn.

Xem thử không khả dụng, vui lòng xem tại trang nguồn
hoặc xem Tóm tắt