« Home « Kết quả tìm kiếm

Tải sách Thời Gian Chỉ Dừng Lại Vì Em Ebook PDF


Tóm tắt Xem thử

- Ôn Viễn:.
- Ôn Viễn cúi đầu nhận lỗi..
- Ôn Viễn thấy rất khó hiểu.
- Bên cạnh đó, anh trai của Ôn Viễn – Ôn Kỳ cũng đươc thừa hưởng gen tốt.
- Ôn Viễn lắc đầu với vẻ mờ mịt..
- Ôn Viễn ngoan ngoãn thưa vâng..
- “Chú ơi, là cháu, Ôn Viễn đây ạ.”.
- “Chú, chú… Chú tới rồi ạ?” Ôn Viễn ấp úng chào anh..
- Hiệu sách? Ôn Viễn hoang mang..
- “Cháu?” Ôn Viễn ngây ra..
- Ôn Viễn ngẩn ra: “Gì cơ?”.
- “Anh là phụ huynh của em Ôn Viễn.”.
- “Từ trong sách bài tập của Ôn Viễn.”.
- “Ôn Viễn nói là không viết lá thư này.” Ôn Hành Chi mỉm cười, nhìn thẳng vào cô Phương.
- Cho nên tôi nghĩ, Ôn Viễn không nói dối.”.
- “Nhưng nét chữ này rõ ràng là của Ôn Viễn.”.
- Ôn Hành Chi giục, Ôn Viễn đành gắng gượng nói lời tạm biệt với cô Phương.
- Ôn Viễn tự giác đứng thẳng người: “Chú ạ.”.
- “Dạ?” Ôn Viễn không khỏi mở to mắt, “Vì sao?”.
- Ôn Viễn ủ rũ: “Chú ơi, cháu, cháu không cố ý.”.
- Thấy cô ta, Ôn Viễn ngây ngẩn.
- “Dạ.” Ôn Viễn gật đầu ngại ngùng, “Cô giáo Tô, em chào cô ạ.”.
- Ôn Viễn lại càng ngạc nhiên: “Bạn học?”.
- “Chuyện như thế nào ạ?” Ôn Viễn hấp háy nhìn cô ta..
- Ôn Viễn im lặng, hơi bĩu môi..
- Ôn Hành Chi không đáp, liếc nhìn Ôn Viễn đang đứng bên cạnh.
- Ôn Hành Chi nheo mắt, nhìn Ôn Viễn nói: “Vậy tôi đưa Viễn về trước đây.”.
- Ôn Hành Chi lẳng lặng khởi động xe, Ôn Viễn e dè ngồi bên ghế lái.
- “Có ạ!” Ôn Viễn vỗ ngực..
- Ôn Viễn là một người như vậy đấy.
- Trong đầu Ôn Viễn bỗng rùng mình.
- Ôn Viễn biết giờ sẽ tới phiên mình.
- Ôn Hành Chi dẫn Ôn Viễn và Trần Dao vào tòa nhà, căn hộ ở tầng thứ.
- Ôn Viễn ủ rũ thưa..
- Ôn Viễn ngạc nhiên: “Về đâu ạ?”.
- Ôn Hành Chi gật đầu, quay ra nhìn Ôn Viễn.
- Ôn Hành Chi không muốn nói nhiều, Ôn Viễn lại như chợt hiểu ra, nói:.
- Ôn Viễn vội gật đầu..
- “Ôn Viễn.” Ôn Hành Chi nói, “Dẫn Ôn Viễn theo.”.
- Ôn Viễn dậm chân bày tỏ sự kháng nghị.
- Ôn Viễn chán nản: “Không đi không được ạ?”.
- “Sao lại nói vậy?” Ôn Viễn chớp mắt, hỏi..
- Ôn Viễn cười cười, không đáp lời.
- Ôn Viễn bĩu môi: “Đi đâu?”.
- Ôn Viễn nhanh chóng hồi hồn.
- “Thấy hay không?” Ôn Kỳ xỏ tay trong túi quần, nhìn Ôn Viễn hỏi..
- Ôn Viễn chẳng thiết đứng dậy nữa..
- “Anh làm gì thế?” Ôn Viễn cố giãy dụa..
- “Chia tay rồi?” Ôn Viễn ngạc nhiên, “Sao lại thế?”.
- Ôn Viễn cười trêu ghẹo..
- “Ôn Viễn.”.
- “Cậu biết gì cơ?” Ôn Viễn thấy cậu ta hơi kỳ lạ..
- “Ôn Viễn?”.
- Vẫn không thoát được, Ôn Viễn ủ rũ không đáp.
- “Cháu đã cố hết sức rồi.” Ôn Viễn lí nhí biện minh..
- “Vậy thì hay quá!” Ôn Viễn cực kỳ vui vẻ..
- Bà Kiều Vũ Phân nhìn Ôn Viễn: “Thế này là thế nào?”.
- “Chú cũng tốt mà.” Ôn Viễn lầm rầm phản bác..
- Ôn Viễn nhớ là, ở thành phố B Ôn Hành Chi cũng có một căn nhà.
- Ôn Viễn bĩu môi, mở cửa phòng ngủ anh.
- “Nhanh lên chút nữa!” Ôn Viễn không ngừng giục giã bác tài xế..
- “Cháu bị người xấu theo dõi!’ Ôn Viễn khóc không ra nước mắt..
- Ôn Viễn lắc đầu..
- Ôn Viễn gật đật đầu..
- Trước khi nghỉ, bạn nhỏ Ôn Viễn bị cô.
- Ôn Viễn chợt thấy căng thẳng..
- Ôn Viễn..
- “Mẹ.” Ôn Viễn ủ rũ làu bài..
- Thỉnh thoảng Ôn Viễn lại nghĩ, hay là Ôn Hành Chi có sở thích biến thái,.
- Không mắng cô sao? Ôn Viễn thầm vui mừng..
- “Gì thế ạ?” Ôn Viễn thấy vẻ mặt nghiêm nghị của anh, không khỏi ngỡ ngàng..
- “Tại sao ạ?” Ôn Viễn tròn mắt..
- Nghe anh hạ lệnh, Ôn Viễn tặc lưỡi.
- Ôn Viễn gật đầu, nhìn anh với vẻ chờ mong..
- Ôn Viễn bĩu môi không đáp gì.
- nên Ôn Viễn nhìn một cái là nhận ra ngay.
- “Không cần phiền như vậy.” Ôn Hành Chi mỉm cười, “Uống thuốc là được.” Anh nói với Ôn Viễn.
- Ôn Viễn thấy khó xử vô cùng..
- Ôn Viễn cực kỳ chán nản..
- Ôn Viễn không khỏi giật mình, cha về nhà ư?.
- Ôn Viễn ngẩng đầu lên, ấp úng nói: “Không sợ.”.
- “Tàm tạm rồi ạ.” Ôn Viễn cố nặn ra một nụ cười..
- Ôn Viễn mới giật mình choàng tỉnh..
- Ôn Viễn ngây ngẩn trong thoáng chốc.
- Ôn Viễn chợt thấy sống mũi cay cay..
- “Tàm tạm.” Ôn Viễn cuốn dây điện thoại, Ôn Viễn đáp cho xong chuyện,.
- Ôn Viễn bĩu môi..
- Ôn Viễn bèn bật cười, cầm lấy lá thư..
- Ôn Viễn sửng sốt, rầu rĩ vâng một tiếng..
- Đăng ký xong, Ôn Viễn như muốn ngất xỉu..
- Ôn Viễn bừng tỉnh: “Cháu ra ngay đây!”.
- Ôn Viễn đành đứng lên cân, Ôn Hành Chi cúi đầu xem cân nặng của cô..
- “Là gì thế ạ?” Ôn Viễn nhìn chiếc túi, định đưa tay mở ra..
- “Thần thần bí bí.” Ôn Viễn phồng má..
- “Cháu đâu có lợi hại như chú.” Ôn Viễn lầm bầm than thở..
- Ôn Viễn vừa thở hổn hển vừa ngồi lên xe, Ôn Hành Chi thoáng nhíu mày:.
- Đêm hôm ấy, Ôn Viễn ngủ ngon vô cùng..
- Ôn Viễn nghiêng đầu: “Chú muốn hẹn cháu?”.
- “Chuyện đó?” Ôn Viễn hoang mang nhìn cậu ta, “Chuyện đó là chuyện gì?”.
- Ôn Viễn ấn nút nghe điện: “Alo?”