- “Sao lúc nào các con cũng trêu em khóc thế?” anh hỏi hai đứa lớn.. - “À ha,” anh kêu lên. - “Tiếc nhỉ,” Daniel nói. - “Thật ư?” Daniel ngạc nhiên hỏi. - “Ồ, Natty,” anh khẽ khàng. - “Con nói đúng,” Daniel đồng tình. - Bố vui khi biết điều đó.” Anh dừng lại một chút. - “Mẹ không thích các con mặc áo khoác bố mua, đúng không?” anh hỏi.. - “Bánh mì kẹp!” anh chợt nhớ ra. - “Không phải là bố nuớng lâu quá,” anh nói. - “Cảm ơn con,” Daniel lên tiếng. - “Bố xin lỗi,” anh nói. - “Các con biết mẹ các con…” anh hiền từ nhắc nhở.. - “Ổn chứ con?” Daniel trêu chọc con bé. - “Lydia!” anh cố gắng chặn con bé lại.. - “Ồ, cô ta đã nói thế sao?” anh lạnh lùng hỏi. - “Ừ, đúng thế,” Daniel đồng ý. - “Chồng bà ta nói cấm có sai tẹo nào,” anh nói với lũ trẻ. - “Cái gì?” Daniel thực sự bị sốc. - “Nhưng các con có muốn đến đây không?” anh lay mạnh người con trai.. - “Phải,” Daniel lên tiếng. - “Dừng lại!” Daniel hét lên. - “Cởi áo ra!” Daniel hét lên.. - “Nghe bố này,” Daniel nói. - “Bây giờ chúng ta có thể làm gì đây?” anh hỏi. - “Vậy,” anh kết thúc. - “Không thì biết làm thế nào chứ?” anh mềm giọng. - “Được thôi,” Daniel kêu lên. - “Đúng,” Daniel trả lời. - “Nghe này,” Daniel vội nói. - “Miranda!” anh bắt đầu đầy dũng khí. - “Đây,” anh vừa nói vừa chộp mẩu coupon. - “Rồi,” anh nói với giọng hoan hỉ. - “Chị…? Cô…?”. - Bà Doubtfire.”. - “Bà Doubtfire?”. - Bà Doubtfire. - “Bà Doubtfire. - “Bà Doubtfire!”. - ‘Em yêu’ anh ta nói.. - ‘Nhanh lên,’ anh ta hét lên. - ‘Đây!’ Anh ta nói với bà kia. - “Không thể tin được!” anh thét lên vì bị sốc cực độ.. - “Tôi…? Anh ta ư?”. - “Xin lỗi,” anh nói với Lydia. - “Chỉ là diễn thôi,” anh thì thầm.. - “Chỉ là diễn thôi,” anh nhắc lại. - “Nhà,” anh gằn giọng. - “Lên đi các con!” anh ngây thơ giục lũ trẻ đang đứng trên vỉa hè. - “Có, bố có thể chứ,” Daniel lạnh lùng đáp.. - “Có thể như thế,” Daniel thừa nhận.. - “Bố xin lỗi,” anh lên tiếng. - “Sao con dám nói thế?” anh hét toáng lên. - “Hết cãi nhau rồi, Natty,” anh trấn an.. - “Nhưng gì?” Daniel bắt đầu cáu kỉnh. - “Bà Doubtfire…”. - “Bà Doubtfire ư?”. - “Các con vẫn có thể đến đây mà,” Daniel phân trần. - “Để bố nghe,” anh lên tiếng. - “Chiến tranh,” anh thì thầm. - “Ta xin lỗi, con nhím.” Anh đọc lại.. - “Ồ, ồ!” anh nói. - “Mua quần yếm,” anh thông báo với Natalie. - “Ăn bánh mì phết bơ nhé?” anh gợi ý.. - “Na Uy,” Daniel nói. - “Ồ, thế những cái khác đâu rồi?” anh hỏi.. - “Lại đây nào Natalie,” Daniel nói. - “Thôi, cháu yêu ạ,” Daniel nói. - “Không!” Daniel rùng mình. - “Sao các con không đi học?” anh gặng hỏi. - “Đó là chuyện khác,” Daniel nói với bọn trẻ. - “Nhanh lên,” anh nói. - “Bố không biết!” Daniel cởi áo ra. - “Ồ, Chúa ơi!” Daniel thét lên.. - “Chúa ơi!” Daniel thầm gào lên. - “Xin lỗi,” anh gào lên. - “Biết rồi,” anh nhạo báng. - “Còn bọn trẻ thì sao?” anh cất tiếng hỏi. - “Cho tôi xuống đây!” anh nói.. - “Không,” Daniel thú nhận. - “Con nói đúng,” Daniel nói. - “Con đến đây bằng cách nào?” anh hỏi.. - “Ừ, đúng thế,” Daniel nói. - “Chào, Miranda.” Anh lựa lời để nói. - “Tuy vậy,” Daniel nói. - “Nào,” Daniel khẩn khoản. - “Tốt!” Daniel nói. - “Cô nói đúng,” Daniel đồng tình. - “Tự nhiên đi,” Daniel cởi mở. - “Không sao, tôi hiểu,” Daniel nói. - “Chúng ta bắt tay nào,” anh đề nghị.. - “Đúng thế,” Daniel tán thành. - “Con có gì trong đó thế?” Daniel hỏi. - “Các con có thể ngủ ở đây,” anh nói. - “Tôi nghe đây,” anh nói đầy cảnh giác. - “Tôi rất tiếc,” Daniel nói. - “Tôi sẽ nói với con,” Daniel đồng ý. - “Tôi nhớ rồi.” Anh chuyển chủ đề. - “Ừ,” Daniel nói. - “Vậy là tốt rồi,” Daniel nói