« Home « Kết quả tìm kiếm

Cảm nhận về hình bóng quê nhà và con người quê hương trong tác phẩm Cố hương


Tóm tắt Xem thử

- CẢM NHẬN VỀ HÌNH BÓNG QUÊ NHÀ VÀ CON NGƯỜI NƠI QUÊ HƯƠNG TRONG TÁC PHẨM CỐ HƯƠNG CỦA LỖ TẤN.
- Lỗ Tấn là nhà văn cách mạng nổi tiếng của Trung Quốc.
- Truyện cố hương là một truyện ngắn tuyệt hay và xúc động.
- Nó ghi lại một cách chân thực cảm động ký ức tuổi thơ.
- Nó phản ánh số phận những con người quê hương với bao nỗi buồn thương và hi vọng..
- Các nhân vật như tôi, mẹ tôi, cháu Hoàng, Nhuận Thổ, Thủy Sinh, chị Hai Dương - là những con người của quê hương, gợi ra bao nỗi buồn vui về nơi chôn nhau cắt rốn sâu nặng nghĩa tình..
- Hình ảnh quê hương:.
- Sau hơn 20 năm xa cách “ tôi” về thăm quê, phải vượt qua 2000 dặm giữa một mùa đông lạnh giá..
- Quê hương thường gắn liền với phần mộ tổ tiên ông bà..
- Quê hương cũ với bao kỷ niệm thời thơ bé..
- Quê hương trong ký ức bao giờ cũng cảm động..
- Hình ảnh người mẹ quê nhà:.
- Con người quê hương:.
- Nhuận Thổ trước hết là tình bạn tuổi thơ.
- tôi” và Nhuận Thổ đã sống với nhau trong suốt một tháng giêng mà suốt đời “tôi".
- Không có tuổi thơ thì không có quê hương.
- Tình bạn tuổi thơ làm cho tình yêu quê hương mãi mãi tươi thắm.
- Đúng như Lỗ Tấn đã viết:.
- Hình ảnh Nhuận Thổ trong hiện tại là nỗi đau, nỗi buồn về quê hương..
- Con đường:.
- Phần cuối truyện cố hương tác giả viết một câu văn rất lạ mà hay.
- Đó là suy ngẫm của “tôi”:.
- Đề bài: Em hãy viết bài văn nêu cảm nhận về hình bóng quê nhà và con người nơi quê cha đất tổ trong Cố hương - Lỗ Tấn..
- Sau hơn 20 năm xa cách “ tôi” về thăm quê, phải vượt qua 2000 dặm giữa một mùa đông lạnh giá.
- Lòng “ tôi” bồi hồi khôn kể xiết.
- lòng “tôi” se lại, về quê thì phải vui sao lại buồn? “Tôi”.
- Chuyến về thăm quê lần này của tác giả thật là đặc biệt, bởi đây lần từ giã cuối cùng ngôi nhà cũ nơi mà không biết bao đời nhà tác giả đã sinh sống, nơi chôn nhau cắt rốn để đến nơi đất khách quê người làm ăn sinh sống.
- Chuyến về thăm quê mang nặng ý nghĩa như vậy, nhưng cảnh đầu tiên mà tác giả thấy lại là căn.
- Mẹ của tác giả cùng cháu Hoằng chạy ra đón.
- và đặc biệt là không đả động đến câu chuyện dọn nhà làm tác giả buồn, thế nhưng chính tác giả cũng nhận ra "nét mặt ẩn một nỗi buồn thầm kín".
- Bà lo con đi đường xa mệt, sắp xếp thời gian thư thả rồi hãy lên đường, còn viết thư trước vài ngày báo cho Nhuận Thổ - người bạn thân tuổi thơ của con, đến để gặp mặt và chia tay con.
- Bà cũng lo tươm tất chuyện dọn nhà, không để tác giả phải phiền lòng và cũng rất hạn chế nhắc đến chuyện này để tránh buồn cho người con..
- Nhân vật mẹ còn là một người hiền lành và giàu lòng trắc ẩn, gặp hai bố con Nhuận Thổ, bà ân cần, vồn vã hỏi han.
- Quê hương là cầu tre nhỏ/Mẹ về nón là nghiêng che".
- Không có mẹ thì làm sao có quê hương? Mà hình ảnh người mẹ hiền từ, ấm áp và chu đáo khiến cho hình ảnh quê hương trong tác giả có những nét đẹp và êm đềm đến vậy..
- Thông qua chuyến thăm quê lần cuối cùng, nhân vật "tôi".
- đã khắc họa rõ nét sự thay đổi của quê hương mình, từ cảnh vật đến con người.
- Đặc biệt là sự thay đổi của nhân vật Nhuận Thổ.
- Qua đó, tác giả đã lên án tội ác của chế độ lúc bấy giờ đối với nhân dân, từ đó đặt ra vấn đề về quyền sống, quyền được hưởng hạnh phúc của những người dân..
- Hình ảnh Nhuận Thổ trong hiện tại là nỗi đau, nỗi buồn về quê hương.
- Sau 30 năm xa cách nay gặp lại, Nhuận Thổ thay đổi quá nhiều.
- Thời gian đã tàn phá một con người về mặt ngoại hình.
- Sự nghèo khổ và vất vả làm tàn tạ một con người vốn cường tráng và dẻo dai.
- Gặp lại bạn cũ, Nhuận Thổ “vừa hớn hở vừa thê lương” mấp máy đôi môi nói không ra tiếng, sau mới “cung kính” nói được hai tiếng: “Bẩm ông.
- ''Tôi” như bị “điếng người".
- Nhìn người và nghe Nhuận Thổ nói “ tôi” nặng trĩu trong lòng “trông anh ta phảng phất như một pho tượng đá” vô hồn và vô cảm..
- Ở phần cuối cùng của truyện ngắn, tác giả có đề cập đến chuyện con đường: "Cũng giống như những con đường trên mặt đất.
- Con đường ở đây có thể chỉ là con đường thoát nghèo, đường đi tìm hạnh phúc, nhưng cũng có thể đó là con đường đi đến tương lai.
- Tác giả đã liên hệ giữa hi vọng và con đường.
- Phải chăng tác giả đang hi vọng, tin.
- Có lẽ sau khi đọc xong Cố hương của Lỗ Tấn, người ta sẽ không thôi ám ảnh về những ảm đạm, đìu hiu, về sự thay đổi của con người nơi miền quê cực khổ đó.
- Nhưng có lẽ cũng không ai quên hi vọng về một tương lai tốt đẹp để tìm ra những "con đường".
- Lỗ Tấn là nhà văn cách mạng nổi tiếng nhất của Trung Quốc.
- Cố hương là một tác phẩm nổi bật được in trong tập Gào thét.
- Đây là một tác phẩm thấm đẫm tình cảm quê hương của tác giả, không chỉ là sự xót xa ở vẻ đìu hiu của quê hương, của ngôi nhà cần đổi chủ mà còn là những suy ngẫm về sự thay đổi của bản tính con người và niềm hi vọng vào một con đường, một tương lai nào khác của Lỗ Tấn..
- Ngay từ đầu tác phẩm, hình ảnh "quê hương".
- Thế nhưng khi vừa nhìn thấy "xa gần thấp thoáng mấy thôn xóm tiêu điều", lòng tác giả "se lại".
- Ông cảm thấy hoài nghi chính những ký ức tốt đẹp về quê hương của mình hơn 20 năm trước.
- Tác giả đã phải tự chấn an mình rằng "do tâm hồn mình đang đổi khác".
- Ngay từ đoạn đầu của câu truyện, hình ảnh quê hương của Lỗ Tấn đã hiện lên thật buồn và đem lại ít nhiều sự hụt hẫng..
- Về để từ giã ngôi nhà cũ nơi cả đại gia đình "chúng tôi” đời đời ở chung với nhau.
- “tôi” trở về là để “vĩnh biệt ngôi nhà yêu dấu và từ giã làng cũ thân yêu đem gia đình đến nơi đất khách tôi đang làm ăn sinh sống”..
- Quê hương thường gắn liền với phần mộ tổ tiên ông bà.
- Trong Cố hương không thấy nói đến.
- Tác giả chỉ xúc động nói đến ký ức tuổi thơ khoảng chừng 30 năm về trước.
- Một tình bạn đẹp tuổi thơ độ lên mười với Nhuận Thổ con trai của một người làm thuê cho gia đình “ tôi".
- Nhờ Nhuận Thổ mà "tôi".
- bến bờ, biển quê hương có nhiều vỏ sò đẹp và lạ: sò “ mặt quỷ".
- Nhờ Nhuận Thổ mà tôi cảm nhận được vẻ đẹp quê hương, với bao cảnh tượng thần tiên: ".
- Quê hương cũ với bao kỷ niệm thời thơ bé.
- Về quê hương sau hơn 20 năm trời xa cách, không chỉ có cảnh vật, ngôi nhà mà đến cả những con người cũng làm tác giả cảm thấy xa lạ.
- Nhân vật tôi không còn nhận ra chị Hai Dương - "nàng Tây Thi đậu phụ".
- để nhặt nhạnh đồ đạc nhà tác giả mang về, "lấy ngay cái cẩu sát khí rồi chạy biến", hoặc "giật luôn đôi bít tất".
- hay những người dân thường xuyên đến nhặt nhạnh, xin đồ nhà nhân vật tôi hiện lên cùng với sự đói rách, cực khổ.
- Nhưng, cái cực khổ và đổi thay rõ nhất ở con người quê hương tác giả lại hiện lên rõ ràng hơn cả khi tác giả kể về cuộc gặp gỡ với nhân vật Nhuận Thổ, người bạn thân thiết của tuổi thơ..
- Ngay khi người mẹ nhắc về Nhuận Thổ, kí ức của tác giả đã "sáng bừng lên trong chốc lát".
- Chỉ từ một Nhuận Thổ mà tác giả có thể cảm nhận "quê hương tôi đẹp ở chỗ nào rồi".
- Có thể nói đây là người bạn vô cùng quan trọng đại diện cho vẻ đẹp thời ấu thơ cũng như vẻ đẹp của cả quê hương cho nhân vật tôi, là.
- Những ký ức ngày xưa của tác giả về Nhuận Thổ càng đẹp bao nhiêu, sáng rõ bao nhiêu thì đến lúc gặp lại càng làm hai người xa cách và đau khổ bấy nhiêu..
- Hình ảnh Nhuận Thổ của hiện tại chỉ có buồn đau và lam lũ.
- Khoảng thời gian 20 năm đã thay đổi hoàn toàn một con người, "khuôn mặt tròn trĩnh, nước da bánh mật".
- Cậu bé Nhuận Thổ rắn rổi, nước da bánh mật khỏe khắn cầm cây đinh ba ngày xưa đã không còn nữa mà thay vào đó là sự già nua, đau khổ, gánh nặng gia đình đè nặng lên đôi vai..
- Biết bao nhiêu năm được gặp lại người bạn thân cũ, vậy mà Nhuận Thổ "vừa hớn hở vừa thê lương", chỉ có thể mấp máy đôi môi nói không ra tiếng, sau mới "cung kính".
- Nhân vật "tôi".
- Gặp lại Nhuận Thổ, tác giả nặng trĩu trong lòng bởi người bạn của mình đã quá khác xưa, thay đổi đến độ tác giả cảm thấy xa cách,.
- Nhuận Thổ của ngày xưa đẹp đẽ, hồn nhiên bao nhiêu thì giờ lại xơ xác, đau khổ bấy nhiêu.
- Sự thay đổi của Nhuận Thổ cũng có lẽ là đại diện cho sự thay đổi của một miền quê.
- “Cũng giống như những con đường trên mặt đất.
- Có con đường mưu sinh phải xa quê.
- Có con đường tình nghĩa, không quản xa xôi, cách trở đã về thăm lại quê.
- Có con đường khổ ải.
- Có con đường hạnh phúc.
- Con đường gần, con đường xa, con đường hi vọng đi lên phía trước.
- Có con đường mòn.
- Con đường đến với mỗi người là con đường số phận.
- Con đường của mỗi dân tộc là con đường cách mạng..
- Phải chăng đó là ý tưởng sâu sắc về hình tượng con đường trong cố hương.