« Home « Kết quả tìm kiếm

Hồi Ký Nguyễn Mạnh Tường (Luật Sư VNDCCH)


Tóm tắt Xem thử

- 26/10/2016 Kẻ Bị Rút Phép Thông Cônghttp://vietmessenger.com/books/?action=print&title=kebirutthepthongcong&page=all&prev=1 2/96 - Thứ hai là những người cộng sản Việt Nam, những người v n còn l y lời th vì dân vì nước làm trọng.
- Sau rốt, chúng tôi biết chúng tôi sắp được học "chính trị.
- Những mật báo viên của chúng tôi đã lập những hồ sơ những người chủ chốt của cơ quan, hồ sơ lý lịch, gia cảnh, thái độ đối với KhángChiến, cảm tình đối với xếp trên người Pháp của họ và nước Pháp, cũng như khát vọng và khả năng của họ.
- Những thông tin đó rất quý giá và nó giúpchúng tôi đánh giá mức độ tin cậy đối với từng người, sự hỗ trợ của mỗi người có thể có cho chúng tôi và những kỳ vọng mà chúng tôi có thể chờ đợi từmỗi người của họ.
- Như vậy chúng tôi không phải quá mạo hiểm đi vào một vùng xa lạ, có thể vấp khựng trước những chướng ngại vật hay trượt ngãvào những cạm bẫy bất ngờ.
- Về phía dân chúng, đối với chúng tôi họ dành trong lòng một sự tò mò nhưng thân thiện.
- Họ và chúng tôi cùng dòng máu đang chảy trong huyết quản,cùng một quá khứ đầy tự hào và tủi nhục.
- Người ta có thể nhìn chúng tôi như những kẻ man rợ vì không biết dùng lược và nước hoa để chải đầu hay xài xà phòngtắm để săn sóc làn da; man rợ vì không biết cầm dao nĩa thế nào cho đúng cách; nhưng cũng có người vừa to mắt ngạc nhiên vừa trao tặng chúng tôimột bó hoa; có người chờ xem hành động và lời nói của chúng tôi để xem có thể dành cho chúng tôi mối cảm tình nào đó hay chỉ thuần là một nỗi nểnang sợ hãi, nếu chưa muốn nói đến một sự lãnh đạm xa cách.
- Khó khăn lớn nhất của chúng tôi là việc tiếp cận giới trí thức Hà Nội, nhất là khi họ đã được cảnh báo về chủ nghĩa Cộng Sản.
- Chúng tôi không biết được lý do tại sao.
- Có phải đây là vì vấn đề anninh? Không kể những viên đạn bọc đường mà mọi người cho rằng có thể phá vỡ sự trong sáng của những con người kháng chiến sau nhiều nămđược cải tạo, thì có phải chăng vì sợ súng đạn của những kẻ quá khích hay gián điệp có thể mang đến những cái chết vô nghĩa cho những người mà Đảng đã mất hàng chục năm để đào tạo và đã biến họ thành những người Cộng Sản trung kiên? Hay đã có những ý nghĩ kỳ quặc đang manh nha trongđầu của vài lãnh đạo đang nắm quyền và họ chỉ muốn thuộc quyền tuân phục một cách mù quáng? Mặc kệ lý do gì! Có chuyện lo bảo vệ an toàn haychỉ là một nhắc nhở là chúng tôi chỉ là những con chốt tầm thường trong tay của những người lãnh đạo, chúng tôi đều cúi đầu phục tùng cho bạo chúaphán lệnh lúc nào phải hành động y những con rô bốt mà chẳng biết bận tâm suy nghĩ tại sao.
- Trong khi chúng tôi có thể về thăm nhà ở Hà Nội để cóchỗ nơi ăn ở đàng hoàng, giường êm nệm ấm thì chúng tôi phải nằm trên sàn trần, cuốn mình trong những tấm chiếu không khác gì những tử tù đangchớ ngày đút đầu vào máy chém… Chúng tôi tiếp tục sống đời kham khổ kỷ luật như những người Spartan như những năm bí mật kháng chiến; khi bữaăn kết thúc, chúng tôi lại xếp hàng rửa bát bên vòi nước.
- Trong khi chờ đợi quyết định tổchức lại hay giải tán trường Luật, chúng tôi chẳng có nhiều việc để làm, nhất là sau khi đã xếp lại thứ tự cho Thư Viện, xếp vào kệ bộ sách Luật Dalloz-Sirey toàn tập mà khối lượng sách đã từng nhiều lần làm tròn xoe mắt của dân không chuyên ngành.
- Chứng cớ là những người Marxist dày dạn đã phạm Kẻ Bị Rút Phép Thông Cônghttp://vietmessenger.com/books/?action=print&title=kebirutthepthongcong&page=all&prev=1 6/96 những sai l m ghê gớm gây kh đau cho dân tộc, kéo theo sự nghi ngờ v sự hi u bi t của họ v cái học thuy t mà họ đang theo.
- Chúng tôi thật tình không chờ đợi một cử chỉ lịchsự như thế vào lúc chót.
- Nhưng các bạn may mắnhơn chúng tôi là không phải thấy với chính mắt mình những nét mặt đau đớn, được nghe tận tai tiếng thét của những người, có cùng dòng máu chảytrong huyết quản, có con tim cùng chia sẽ những buồn vui với bạn, phải quằn mình đau đớn dưới bàn tay của những kẻ đao phủ." "Tôi không biết, trong số những người đang nghe tôi ngày hôm nay, có ai đã, vì bó buộc của nghề nghiệp, phải tận mắt chứng kiến cảnh thân chủ củamình bị hành hình.
- May mắn thay họ đã nghĩ lại đúng lúc và lương tri đã thắng: chúng tôi đã đứng đây, trên diễn đàn này đểmong mọi người quan tâm sâu sắc và ủng hộ những cố gắng của Việt Nam chúng tôi nhằm kiến tạo Hoà Bình và thống nhất lại Tổ Quốc." "Chúng tôi thấu hiểu rõ ràng rằng, qua quá nhiều hy sinh mất mát trong Thế Chiến Thứ II, chịu đựng tàn phá cùa bom nguyên tử, sống những ngày nhưsắp tận thế, nhân loại trở nên tê liệt vì sợ hải, lại càng cảm thấy nhu cầu khẩn thiết được sống trong Hoà Binh và lại càng muốn gìn giữ nó! Nhưng sợhãi đã trờ thành nổi ám ảnh, mâu thuẫn giữa Chiến Tranh và Hoà Bình đã được đơn giản hoá, bình dân hoá và càng trở nên mù mờ, từ đó cái định kiếnChiến Tranh và Hoà Bình là hai mặt đối kháng lại càng được củng cố.
- Chúng tôi lúc nảy có nói đến câu danh ngôn Hy Lạp"Si vis pacem, para bellum" [Muốn có hoà bình phải chuẩn bị chiến tranh], chúng ta không nên hiểu nó như cái gì gây hại, mà phải hiểu là không có lằnranh giữa chiến tranh và hoà bình." "Chúng ta nhớ rằng năm 1938, ông Neville Chamberlain đã ký kết Hiệp Uớc Munich và tuyên bố rằng hoà bình đã được cứu vản! Sai lầm: hiệp ước đóchỉ là là một báo trước cho cuộc chiến xảy ra một năm sau đó! Ngược lại, một cuộc chiến với chính nghĩa và hợp pháp chống lại kẻ xâm lăng dành lạiđộc lập cho Tổ Quốc và tự do cho Nhân Dân, chấm dứt sự chia cắt hai miền, biến nước mắt vì khổ đau thành nước mắt của mừng vui là có phải chănglà một cuộc chiến báo hiệu cho một nền hoà bình công bằng, vững bền và thật sự, nó đoàn tụ những gia đình ly tán, chấm dứt việc khóc than củanhững kẻ vô tội, làm những nụ cười khô héo nở hoa trở lại trên môi, mang lại hạnh phúc và hy vọng cho trái tim, tìm được niềm vui của cuộc sống, đượctái sinh trở lại như một con người.
- Những cố gắng đã mang lại thành công mỹ mãn và chúng tôi đã đạt được những gì mà dân tộc mong đợi.
- Trên đường về nước chúng tôi đã được đoàn Sec mời ghé thủ đô Prague để dự vài buổi làm việc chung.
- Chúng tôi nhận lời Dalloz và Sirey là tên riêng rẽ của hai nhà xuất-bản chuyên về các tạp chí nghiên cứu pháp luật của Pháp, có mặt từ năm 1945.
- Giới Luật Gia Séc rất kinh hoàng khi biết về sự can thiệp của chính trị và của những kẻ độc quyền vào lãnh vực Luật Pháp, về việc Đảng nắm hết chínhquyền, cám ơn chúng tôi đã giúp xua tan những khổ tâm của họ.
- Ít ra, giờ đây họ đã thấy một chút đại cương về toa thuốc của cơn bệnh đang tàn phá đất nước mà họ là những người đang chứng kiến.Chúng tôi đã mở mắt và mang cho họ nét đại cương của một nền Dân Chủ.
- Chúng tôi đã đốt ngọn nến tò mò của tri thức, họ sẽ tự tìm thấy những kiếnthức với những tìm tòi nghiên cứu.
- Khi chúng tôi lên đường, trong lòng chúng tôi mong mỏi rồi đây họ và nhân dân của họ sẽ được hưởng ánh sáng banmai của nền Dân Chủ đang chói sáng về phía chân trời.
- Đối thoại với Luật Sư Liên Xô Ghé Moscova trên đường về, chúng tôi được đoàn Luật Sư Dân Chủ của Liên Xô đón.
- Chúng tôi trở nên tò mò và ao ước được nghe những thông tin về những vấn đề quan trọng.
- Nhưng chúng tôi đành phải kềm chế sự tò mò vì lẽ chúngtôi biết rằng trong thế giới cộng sản, thật không đúng cách khi đặt những câu hỏi mà người đối thoại cảm thấy rất ngại ngùng khi trả lời.
- Luật im lặngđược áp đặt cho họ cũng như cho chúng tôi.
- Vì thế, như thường lệ, chúng tôi tránh đặt câu hỏi, tự giới hạn mình vào việc nghe những báo cáo đọc đãđược đọc đi đọc lại nhiều lần, những báo cáo chắc chắn đã được chỉnh sửa bởi những "người trách nhiệm" của Đảng.
- Chúng tôi tự hỏi phải chăng những ý kiến của Đại Hội lần thứ XX của Đảng Bolchevik đang nhập cuộc và phải chăng ảnh hưởngcủa Khrushchev đang thắng thế trên đất nước Liên Xô.
- Mặc kệ, chúng tôi thật vui sướng khi được cùng các đồng nghiệp Liên Xô bắt đầu chung nhữngđiều tốt như thế.
- Không còn gì hấp dẫn hơn là được lướt đi trên con đường không giống ai và có vẻ dị hợm, con đường mà chỉ vài năm trước đây đã cóthể đưa chúng tôi trực chỉ lên máy chém hay đi tù ở Siberia! Người chủ nhà Liên Xô đón tôi với nụ cười.
- Khi Stalin cònsống, đây là một chuyện cấm kỵ và người ta có thể bị nguy hiểm dù chỉ ám chỉ nhẹ nhàng đến nó: Nhà Nước không bao giờ chịu trách nhiệm về chuyệngì… Bây giờ thì chúng tôi bớt bị trói buộc và có thể, trong vòng giới Luật Gia, có thể bàn cãi khá nhiều vấn đề.
- Chúng tôi chúc mừng ông và rất vui vì điều ấy.
- Có thể nào, trong thời gian sắp tới, chúng tôi có thể được tự do và hoàn toàn được tự do phát ngôntrong những buổi thảo luận của chúng ta.
- Chưa bao giờ trước đây mà Kẻ Bị Rút Phép Thông Cônghttp://vietmessenger.com/books/?action=print&title=kebirutthepthongcong&page=all&prev=1 30/96 chủ nghĩa Cộng Sản lại bị chính những người đ u tranh vì nó ngược đãi như th Mỏm đá Tarpeienne nằm ở Ý, vào thời kỳ La Mã người ta xử chết những kẻ phản bội hay tội hình bằng cách ném các tử tội từ trên mỏm đá cao.
- Thủ đoạn nham hiểm của những người cộng sản đã quyết định để cho một người trí thức bị mộtngười trí thức khác xử và kết án.
- Trong thời gian chuyển tiếp giữa hai màn diễn, những tâmhồn nhạy cảm đã thấy sự phản công của những người cộng sản.
- Quan điểm của ông đối với Mặt Trận là thế nào? Theo ông, để cải thiện về cơ cấu cũng nhưhoạt động, Mặt Trận phải theo con đường nào? Chuyện mà chúng tôi rất lấy làm tiếc là có một thành viên của Uỷ Ban Trung Ương đã tung ra nhữngtấn công chống lại Mặt Trận.
- Chúng tôi đơn giản chỉ muốn nói là đồng chí cứ luôn phê bình chỉ trích Mặt Trận.
- Thái độ đó làm chúng tôi ngạcnhiên.
- Vì thế, chúng tôi phải thừa nhận rằng chúng tôi không hiểu được đồng chí.
- Tất cả họ là những người đàng hoàng chưa bao giờ xin gia nhập vào một hội đoàn không đàng hoàng.
- Nhưng sau đó, từng bước, nhân dân bị áp đặt dưới cái gọi là "dân chủ nhân dân", rồi sau đó là chủ nghĩa xã hội.Chúng ta không còn tôn thờ Khổng Tử, trong khi vẫn gìn giữ những giá trị của đạo Khổng, chúng ta bị cải đạo sang tôn giáo Ba ngôi của chủ nghĩaMarx: Marx-Lenin-Stalin, với ba tấm hình được treo cao để ba ông được nhìn xuống đám thần dân! Từ lúc nào và ở đâu chúng tôi được hỏi ý về nhữngước ao và mong muốn của chúng tôi? Chuyện chẳng hề xảy ra.
- Đó là cách mà văn hoá cộng sản đãđào tạo lãnh đạo và muốn đào tạo cả chúng tôi.
- Chúng tôi là những người thấy sựsoi sáng đó trên đường đi tìm chân lý.
- Những tư cách và hành động của chúng tôi đã được trên cao lưu ý.
- Hậu quả là mặc dù không ai bảo ai, Bác Sĩ Nguyên và tôi cho rằng việc dành cho chúngtôi cái "vinh dự" chỉ là một hành động chứng tỏ họ nghi ngờ chúng tôi, muốn đưa chúng tôi vào vòng kềm toả chặt chẽ hơn qua sự kiểm soát chặt của Kẻ Bị Rút Phép Thông Cônghttp://vietmessenger.com/books/?action=print&title=kebirutthepthongcong&page=all&prev=1 69/96 Đảo và ra sức lên ti ng t cáo những việc làm vô nhân đạo của thực dân.
- Và đến lúc mỗi ngày chúng tôi chỉ có một bát cháo để ăn.
- Vợ tôiđã nghĩ đến chuyện bán thuốc lá bên lề đường để kiếm sống, nhưng làm sao có được mớ vốn ban đầu và có chút tiền để bôi trơn móng vuốt làm khócủa những tên công an hay cán bộ thuế, để chúng để yên cho chúng tôi khó khăn kiếm sống? Tìm ở đâu những nguồn hàng mà chỉ qua con đườngbuôn lậu mới có được? Món duy nhất mà vợ tôi không phải bán là cái máy may để mua gạo cho gia đình, mà dùng nó để may đồ mang ra chợ bán.Nếu bà còn trẻ bà có thể đạp xe về nhà quê mua rau cải lên bán ở những nơi đông người qua lại.
- Chúng tôi đã xem bà như một thành viên của gia đình, và chưa bao giờ nghĩ đến việccho bà ra đi, đã quyết tâm chia sẻ ngọt bùi sướng khổ với bà.
- Nhưng chính bà lại khéo léo đề nghị chia tay, chúng tôi không còn cách nào hơn là đồng Kẻ Bị Rút Phép Thông Cônghttp://vietmessenger.com/books/?action=print&title=kebirutthepthongcong&page=all&prev=1 70/96 ý.
- Chúng tôi có một con chó do bạn bè cho.
- Nó rất khôn và chúng tôi yêu nó lắm.
- Nhưng nó đã già và chúng tôi không còn khả năng mua cho nó thịt vànhững thức ăn tăng sức, nó không còn sức đứng lên trong chuồng, ngẩng đầu nhìn tất cả chúng tôi, với một ánh mắt tin yêu của loài vật, chắc chắn vớinhững dòng nước mắt và một nỗi buồn sâu thẳm vì đã đến lúc phải rời chủ.
- Chúng tôi bật khóc khi nó nấc những hơi thở cuối cùng.
- Chúng tôi không thể giết thịt vì nó đã đáp lời kêu cứu của chúng tôi và ngày nào cũngđẻ cho một trứng.
- Đó là thức ăn dinh dưỡng duy nhất mà chúng tôi còn có.
- Tới lúc chúng tôi không còn gì để nuôi con gà, bắp cũng không, lúa cũng không,mỗi ngày vào lúc hoàng hôn khi mà chợ đã vắng người mua bán, tôi lượn quanh để lén nhặt những mảnh rau vụn, tránh không để kẻ qua đường nhìnthấy, mang về nuôi nó.
- Những gì chúng tôi bán trước tiên là những bộ trang phục mà vợ chồng tôi hay mặc lúc còn thời vàng son để dự những buổi chiêu đãi hay lễ lộc đượcmời, trước khi Cách Mạng về làm đảo lộn mọi trật tự của xã hội, kéo người dân ra khỏi những truyền thống và thói quen đã có từ hàng ngàn năm mà cáithần thánh của các lãnh đạo và cái phong cách sống trong sáng của họ phải là mẫu mực mới cho xã hội! Tất cả nữ trang bằng vàng chúng tôi đã bánhết trong thời Kháng Chiến để giúp gia đình cầm cự qua ngày và trụ lại trong hàng ngũ kháng chiến.
- Nhưng sau khi về lại Hà Nội, cha mẹ tôi và bạn bèđã cho chúng tôi vô số quần áo đắt tiền: áo lụa, sa tanh, gấm thêu, vải nhung từ Trung Quốc, những bộ quần áo mà vợ tôi từ nay không còn dịp đểmặc.
- Họ lịch sự từ chối: "Chúng tôi biết những quần áo của ông thuộc loại đắt tiền.
- Nhưng chúng tôi biết bán cho ai bây giờtrong khi không còn ai mặc những thứ ấy? Chúng tôi đành phải làm mỗi một việc là cắt nhỏ nó ra để may quần áo cho trẻ con.
- Ăn uống tiết kiệm đến mức cao nhất giúp chúng tôikhỏi chết đói nhưng với điều kiện là chúng tôi phải chịu đựng cảnh mắt mờ, chân bước muốn không nổi và những cơn co giật đau quặn của cái bao tửphải bóp cái trống không.
- Những bữa ăn mà rau muống là món chính đã làm da chúng tôi trở nên thâm tái.
- Bà con tưởng chúng tôi mắc bệnh sốt rét.Chẳng thà để họ nghĩ như thế để tránh cái xấu hổ vì bị đói.
- Hai gói mỗi gói gồm 12 bộ đồ dùng theo cách ăn Á Đông có tô chén, đũa ngà và bộ kia cho bữa ăn kiểu Tây gồm dao, nĩa và muỗng bằngbạc chạm trổ, mâm và ly pha lê hiệu Bohemia, chúng tôi để kín cả mặt bàn.
- Chúng tôi bị choá mắt trong một lúc.
- Tất cả tiếp viên là những công an hay là những người quen của họ.
- Chắc chắn chúng tôi sẽ cần chúng cho những buổi tiệc lớn và những buổi hội hè.
- Chúng tôi phải nhịn bốn bữa ăn để có thể dành ra tiền để trang hoàng bàn thờ của tổ tiên với mộtnải chuối xanh, bó nhang, vài nắm hoa và một cái bánh chưng.
- Chúng tôi thật hạnh phúc dù đang trong cảnh thiếu thốn vẫn có những món truyền thốngtrên bàn thờ của gia đình dù không phải là những món có giá trị cao như chúng tôi muốn, nhưng cũng xem là khá đầy đủ.
- Trong khi chờ nén nhangcháy hết, nỗi thống khổ làm chúng tôi thật đau lòng, cố nén dòng nước mắt chực trào dâng trên khoé mắt.
- Ngày mai rồi ngày kia, chúng tôi sẽ làm saođây khi chúng tôi không còn gì để bán? Dĩ nhiên là chúng tôi có thể kéo rê thêm nhiều ngày nhiều tháng, nhưng chừng nào chúng tôi mới ra khỏi conđường hầm? Câu hỏi cứ theo chúng tôi ngày đêm làm chúng tôi mất ngủ.
- Đồng chí, tôi vẫn tiếp tục gọi ông với hai tiếng "đồng chí" vì chúng tôi, những người cộng sản, vẫn hy vọng là ông sẽ ra khỏi những sai lầm bắt nguồntừ nền văn hoá Tây Phương mà ông hãnh diện đang khoe khoang, nhưng chúng tôi thì ghê tởm.
- Ông cho rằng khi ông tuân thủ cái logic mà chúng tôi coi như đã lỗi thời, tệ hại, là ông vẫn còn trung thành vào cáithiên hướng của người trí thức là không muốn phản bội.
- Một nước tư bản như Pháp, kiêu hãnh với chủ nghĩa tự do của họ, chấp nhận thái độ đó.Nhưng về phía chúng tôi, chúng tôi kết án nó.
- Chúng tôi kết án thái độ đó, nhân danh chủ nghĩa cộng sản mà chúng tôi tin đó là kẻ duy nhất nắm giữ sự Kẻ Bị Rút Phép Thông Cônghttp://vietmessenger.com/books/?action=print&title=kebirutthepthongcong&page=all&prev=1 80/96 mói và cử chỉ của h n ta, tôi nghĩ, n u h n không manh động với tôi thì h n cũng không dành cho tôi những kính trọng phải có.
- Những món đồ đem ra bán là những cái gì cuối cùng mà chúng tôi có, và đó cũng là tấm ván cứu hộ cuối cùngcho gia đình chúng tôi.
- Tôi hy vọng là chúng có thể bảo đảm cho chúng tôi sống còn khoảng hơn chục năm nữa.
- Chúng tôi, những ngườiViệt sống ở nước ngoài không bao giờ ngần ngại nói thẳng: cho dù là chủ nghĩa xã hội, chủ nghĩa cộng sản hay bất cứ thứ chủ nghĩa nào mà đem lạihạnh phúc cho nhân dân, kiếm cách làm cho dân tộc bớt nghèo, bớt khổ thi chúng tôi sẵn sàng đóng góp, đặc biệt là những giúp đỡ nhân đạo nhưtrường hợp nạn đói hay lụt lội chẳng hạn.
- Chúng tôi dạy con nói Việt, giáo dục chúng những phong tục tập quán của quê nhà và chúng tôi cảm thấyhạnh phúc được thấy thế hệ sau rất xứng đáng với sự chờ đợi của chúng tôi, thấy chúng vinh dự mang tên Việt và có tổ quốc Việt Nam.
- Chúng tôi được thông tin về những gì quí ông bà mang lại cho dân tộc và đất nước.
- Chúng tôi hạnh phúc vì chuyện ấy.
- Chúng tôi có một điều thấy tiếc về vấn đề này, nếu chúng tôi có thể nói được, đó là sự hiểu lầm giữa Nhà Nước và chúng tôi.
- Trongmấy chục năm, họ chỉ chúng tôi bằng đủ thứ tên gọi, đổ đống lên chúng tôi đủ thứ nhục mạ ti tiện, cho chúng tôi là những kẻ phản quốc.
- Khi chính trịche mờ lý lẽ, chúng tôi chấp nhận chuyện đó.
- Nhiều người trong chúng tôi đã phì cười về chuyện đó.
- Có một số người trong chúng tôi đã dấn thân vào một cuộc đấu tranh bền bỉ cho nhân quyềnở Việt Nam.
- Cái ý thức phê phán và chủ nghĩa hoài nghi thì ít phát triển ở những nước nói tiếng Anh, như nơi tôi đang sinh sống, nhưng đầu óc thực tế và chủnghĩa thực dụng lại giúp chúng tôi tự giữ mình không tuột trên con giốc của sai lầm bởi những định kiến và chủ nghĩa theo thời mà đập mình vào khối Kẻ Bị Rút Phép Thông Cônghttp://vietmessenger.com/books/?action=print&title=kebirutthepthongcong&page=all&prev=1 89/96 Cả họ và tôi đ u bi t rõ họ đang di n trò gì.
- Trong cuộc chơi đầy bi thảm và đau đớn, mỗi ngườitrong ba chúng tôi là lo cho người kia, cho hai người kia, tin rằng mình mới là kẻ có khả năng chịu những đợt tấn công của nghịch cảnh và giữ được sựthanh thản và cân bằng bên trong để có được sự an bình của tâm hồn.
- Nhưng cái mà đang giết chúng tôi là ai cũng biết mình đang lừa dối với chínhmình, và muốn lừa dối người kia hay cả hai người kia.
- Thật là một phép lạ khi chúng tôi đãvượt qua biết bao lần như thế, trong khi chỉ cần một lần là có thể đã dễ dàng lấy đi mạng sống của chúng tôi.
- 26/10/2016 Kẻ Bị Rút Phép Thông Cônghttp://vietmessenger.com/books/?action=print&title=kebirutthepthongcong&page=all&prev=1 90/96 Nếu cứ mỗi cuộc khủng hoảng làm chúng tôi đau nhức chết người, thì những lúc tĩnh lặng sau đó, khi dài khi ngắn, lại làm cơn đau dồn dập hơn nữa.Cái đau đớn đã xé tôi ra từng mảnh, đè nghiến, xé toạc tôi, xuyên thủng tim tôi những lỗ sâu bén, cắn xé hồn tôi ra từng mảnh với hàm răng sắc nhọn.
- Vàcũng như, trong những năm dài trong mật khu, người ta đã đề nghị chúng tôi học tập về chủ nghĩa Marx, với tôi đấy là cơ hội ngàn năm một thuở đểđưa vào áp dụng những gì trong chủ nghĩa Marx để giúp tôi hiểu nhiều hơn sự tiến triển của xã hội và sự xuất hiện của những biến cố lịch sử.
- Việc bán tài sản của tôi hết món này đến món khác đã giúp chúng tôi một ít tiền bạc, cái ít ỏi mà nhờ đó chúng tôi có những bữa ăn đạm bạc hằng ngày.Số chén cơm cho cả ba chúng tôi, bữa trưa và buổi tối, đã được nâng lên con số 12 và phần rau cũng được nâng lên.
- Thật là một bữa tiệc cho chúng tôingày Chủ Nhật, khi tự cho phép mình mỗi người một trái chuối! Tình trạng bị cô lập chúng tôi vẫn thế: không ai trong dòng họ dám gõ cửa nhà tôi vàkhông một người bạn nào thoáng qua cửa sổ.
- Tất cả họ đều đi vòng để tránh phải đi qua con đường chúng tôi ở.
- Chúng tôi khóc vì xúc động và chúng tôi tuyệt vọng vì không biết làm cách nào để tỏ lòng biết ơn nhữngngưới đầy lòng tốt mà chúng tôi không hề biết tên! Nhiều lúc, khi màn đêm buông xuống, vào lúc trời còn nhá nhem, có những lần tôi làm vài bước đidạo ngoài đường

Xem thử không khả dụng, vui lòng xem tại trang nguồn
hoặc xem Tóm tắt