« Home « Kết quả tìm kiếm

Soạn văn 10 bài: Tam đại con gà


Tóm tắt Xem thử

- Soạn văn 10 bài: Tam đại con gà 1.
- Soạn văn: Tam đại con gà mẫu 1.
- Mâu thuẫn trái tự nhiên ở nhân vật “thầy” (anh học trò dốt làm thầy dạy trẻ.
- “Thầy” liên tiếp bị đặt vào các tình huống khó xử:.
- Là anh học trò học hành dốt nát mà lại làm thầy đồ đi dạy học trò, dạy chữ nhưng lại “thấy mặt chữ nhiều nét rắc rối, không biết chữ gì”.
- Học trò hỏi gấp, thầy đáp liều.
- Chủ nhà phát hiện thầy dạy sai thì ra sức bao biện, giấu dốt - Cách giải quyết của “thầy”.
- Tình huống thứ nhất: “thầy” chọn cách “nói liều”, sợ sai bảo học trò đọc nhỏ rồi sau đó thay vì hỏi người giỏi “thầy” lại khấn thổ công.
- Tình huống thứ hai: khi chủ nhà phát hiện dạy sai, “thầy” vẫn bao biện, “lí sự cùn”, giấu dốt, không chịu thừa nhận cái sai của mình..
- Dù cho cái dốt bị đặt vào các tình huống khó xử thì thầy vẫn cố gắng che giấu để rồi càng che giấu thì bản chất càng lộ ra.
- ở đây ta thấy được sự phi lí trong cả lời nói và hành động của “thầy”.
- Câu truyện không chỉ phê phán anh học trò dốt mà phê phán tật xấu giấu dốt, không chịu học hỏi của một bộ phận nhân dân.
- Tỏ ra thận trong khi bảo học trò khe khe, rồi xin đài âm dương..
- Tỏ ra đắc trí khi ngồi bệ vệ trên đường rồi bảo học trò đọc to..
- dạy đến tận tam đại con gà..
- Soạn văn: Tam đại con gà (siêu ngắn) mẫu 2 2.1.
- Câu chuyện buồn cười ở việc anh học trò ít chữ nhưng lại khoe khoang và đi dạy chữ..
- Lần thứ 1: Thầy không biết chữ kê, bị học trò hỏi gấp thầy nói liều “dủ dỉ là con dù dì”- sự liều lĩnh và dốt nát được bộc lộ..
- Lần thứ 2: Người ta cười về sự giấu dốt và sĩ diện hão của ông thầy “thầy xấu hổ bảo trò đọc khe khẽ”, anh ta dùng sự láu cá để lấp liếm che giấu dốt.
- Cái dốt lúc này được phô trương + Lần thứ 4: Cái dốt bị lật tẩy, Thầy lòi ra cái đuôi dốt nhưng vẫn gượng gạo giấu dốt, cái dốt tầng tầng lớp lớp chồng chất lên nhau.
- Trong mỗi lần giải quyết tình huống, cái dốt của thầy đồ dần được bộc lộ chân tướng.
- Thầy càng che giấu cái dốt càng chồng chất..
- Ý nghĩa phê phán của truyện:.
- Thầy không biết chữ kê nên yêu cầu học trò đọc nhỏ: muốn che giấu cái dốt - Sau khi xin đài âm dương, thầy bệ vệ bảo trẻ đọc to: đắc chí tin vào cái dốt.
- Thầy cãi cố, bào chữa cho cái dốt trước mặt nhà chủ: tiếng cười được đẩy lên đỉnh điểm, hành động này của thầy bộc lộ rõ nhất bản chất nhân vật, khiến tiếng cười bật ra thoải mái nhất..
- Dạy cháu biết tới tam đại con gà.
- Các lời nói về sau chứa đựng sự phi lý, ngu dốt mà nhân vật mang ra để chống chế, che dấu cái dốt của bản thân.