- Kể về cuộc chia tay giữa ba người: Ông họa sĩ, cô kĩ sư và anh thanh niên.. - Người kể là tác giả, không phải là một trong ba nhân vât.. - Chuyện được kể bằng ngôi thứ ba (anh thanh niên - anh. - cô kĩ sư - cô gái - cô. - nhà hoạ sĩ - người hoạ sĩ già). - nếu người kể là một trong ba nhân vật thì nhân xưng phải là tên một trong ba người này hoặc là xưng "tôi”.. - Lời nhận xét của người kể chuyện về sự việc, về cô kĩ sư trẻ và suy nghĩ của cô.. - Người kể chuyện dường như thấy hết và biết tất cả mọi việc. - Điểm nhìn và lời văn.. - Trong đoạn trích này, người kể chuyện trực tiếp xuất hiện, xưng "tôi". - là nhân vật - cậu bé. - Kể theo ngôi thứ nhất - "tôi".. - Ưu điểm: Người kể có điều kiện tự giãi bày sâu sắc hơn tâm trạng, cảm nhận của nhân vật.. - Hạn chế: Người kể là "tôi". - cho nên dễ rơi vào đơn điệu, không tạo ra được sự linh hoạt, đa dạng trong giọng kể, bị hạn chế về không gian, thời gian, sự việc.. - Kể theo điểm nhìn của cô gái:. - Chính là anh thanh niên giật mình nói to, giọng cười nhưng đầy tiếc rẻ. - Nhà hoạ sĩ tặc lưỡi đứng dậy. - Tôi cũng đứng lên, đặt lại chiếc ghế, thong thả đi đến chỗ bác già.. - Anh thanh niên vừa vào, kêu lên. - Để tôi khỏi trở lại bàn, anh lấy chiếc khăn tay còn vo tròn cặp giữa cuốn sách tới trả cho tôi. - Tôi ngượng ngùng, nhận lại chiếc khăn và quay vội đi.. - Chào anh. - Đến bậu cửa, bỗng nhà hoạ sĩ già quay lại chụp lấy tay người thanh niên lắc mạnh. - Chắc chắn rồi tôi sẽ trở lại. - Tôi chìa tay ra cho anh nắm, cẩn trọng, rõ ràng, như người ta cho nhau cái gì chứ không phải là cái bắt tay. - Chào anh.