Professional Documents
Culture Documents
công cuộc cải cách của Sino
công cuộc cải cách của Sino
v
cá phe phái trong nội bộ đảng cộng sản. “đẩy sự nghiệp cách mạng và đất nước Trung
Hoa vào thảm họa có thể ví với chủ nghĩa phát xít” (nhận định của chủ tịch Diệp Kiếm
Anh tại quốc khánh Trung Quốc 1-10-1979), để thoát ra khỏi tình trạng này, Trung Quốc
chỉ còn một con đường duy nhất là phải cải cách
“Tháng N ăm 1964, ấn bản đầu tiên của tác phẩm "Những trích dẫn từ Mao Chủ Tịch"
được xuất bản. Ðó là tác phẩm nhỏ, chỉ để lọt lòng bàn tay, bìa màu đỏ. Thế là chiến dịch
tôn thờ Mao Trạch Ðông bắt đầu. Lâm Bưu là người đầu tiên phát động phong trào. Ông
ta nêu cao một khẩu hiệu gọi là Tứ Nhất (bốn cái nhất): Yếu tố con người, công tác chính
trị, công tác tư tưởng, và ý kiến sống động. Mao thích nịnh bợ, nên trả công những tâng
bốc của Lâm Bưu bằng đôi lời khen thưởng "Ý kiến về Bốn Cái Nhất của Lâm Bưu là
một sự sáng tạo vĩđại." Mao chỉ thị cho cả nước học tập về khẩu hiện Bốn Nhất của Lâm
Bưu và quân Giải Phóng Nhân Dân Trung Quốc. Và bất ngờ cả nước lao vào công tác
nghiên cứu chính trị, đọc các tác phẩm của Mao và học thuộc lòng những bài viết của
Mao. Sự tôn thờ cá nhân Mao lan rộng đến mọi nhà máy, mọi trường học. Không phải ai
cũng a dua theo Lâm Bưu để tôn thờ Mao, ít nhất là Ðặng Tiểu Bình và Lục Ðịnh Nhất.
Ðặng Tiểu Bình, Tổng Bí Thư Ban Chấp Hành Trung Ương Ðảng và Lưu Ðịch Nhất,
Giám Ðốc Tuyên Truyền Trung Ương Ðảng, cho rằng tác phẩm của Mao quá đơn giản.”
theo “The private life of Chairman Mao - Bác Sĩ Lý Chí Thỏa nguồn ebook”
Cách mạng văn hoá : Mao cho rằng các cán bộ nhà nước đã được sống mấy năm trong
hoà bình, cán bộ đã bị hủ hoá, mất tinh thần cách mạng năm 1935 (vụ Trường hành),
thành một bọn công chức tiểu tư sản, sợ khó nhọc, biếng nhác… vậy phải làm lại cách
mạng, đưa hết những bọn cán bộ, trí thức, học sinh ở thành thị về nông thôn sống với dân
quê, vào trong các nhà máy sống với các thợ thuyền, lao động cực khổ, để cho tinh thần
cách mạng của họ phục hồi lại. Họ phải có tinh thần chịu nghèo, thích nghèo, thích làm
các công việc tay chân, không thèm dùng máy móc của bọn tư sản không chuyên môn
hoá, luôn luôn chống bọn thư lại, tiểu tư sản.. Ngày 18.8.1966, mấy trăm ngàn Hồng vệ
binh tập hợp nhau tại Thiên An Môn (Bắc Kinh) để tỏ lòng trung thành với Mao rồi chia
nhau thành đoàn đi khắp tỉnh, vênh váo ra lệnh cho người lớn, dạy bảo hạng người bằng
tuổi cha ông chúng. Chúng thấy sách là đốt vì sách nào cũng lạc hậu, nếu không phải là
phản động, đồi truỵ. Mới 4-5 giờ sáng, chúng đã cho máy khuyếch thanh chạy oang oang,
nhồi vào tai thiên hạ tư tưởng của Mao. thị dân phải về nông thôn, sống vời nông dân, làm
việc với nông dân. Thật là một phong trào di cư vĩ đại. Ở Thiên Tân, hơn 40.000 học sinh
trung học và trên 10.000 sinh viên đại học về nông thôn. Nhưng tỉnh Giang Tây mới đáng
làm kiểu mẫu: trên 720.000 người (130.000 cán bộ, giáo viên, y sĩ) về nông thôn chia làm
12.000 đội sản xuất như nông dân. Các nhân viên hành chánh giảm xuống chỉ còn 1/5,
còn 4/5 về nông thôn. Mục đích của Mao là nghiền các giai cấp, trộn lộn làm một chỉ còn
một thôi. Công việc của nông dân, thợ làm cũng được, và ngược lại công việc của giáo sư,
y sỹ, bác học,… nông dân và thợ làm thay cũng được và ngược lại, công việc hốt phân,
cày ruộng, đập sắt, xây nhà,… nhà trí thức nào làm cũng được.
Tại Tân Cương: xảy ra tại thủ phủ Urumqi, khu tự trị Tân Cương (Trung Quốc) vào tối 5-7 –
2009,mâu thuẫn, và bạo loạn âm ỉ vẫn còn kéo dài cho đến bây giờ
Nguyên nhân: một số người Hồi Tân Cương muốn thành lập một khu tự trị riêng
Nguyên nhân sâu xa được cho là do mâu thẫn dân tộc giữa người Hán và người Hồi về lợi ích
kinh tế và các chính sách ưu đã của chính phủ. chính sách dân tộc của Trung Quốc không thuyết
phục được người Hồi. Họ cảm thấy văn hoá, tín ngưỡng, ngôn ngữ của họ không được người Hán
tôn trọng. Vùng đất đai mà tổ tiên họ để lại đa phần lại nằm trong tay người Hán, mọi hoạt động
kinh tế thương mại chính đều nằm trong tay người Hán.hiện nay, người Hán chiếm tới 75% dân
số ở Tân Cương.
Bên cạnh đó, khoảng cách giàu nghèo giữa miền Đông và miền Tây là nguyên nhân sâu xa của
hầu hết các cuộc bạo loạn ở Sino những năm gần đây. Người dân – đặc biệt là các dân tộc ở các
khu tự trị cảm thấy họ bị bóc lột về tài nguyên, sức lao động để làm giàu cho khu vực người hán
ở miền đông – khu vực Trung Nguyên cũ.
Tại Tây Tạng:
Bạo động tại Tây Tạng năm 2008 bắt đầu bằng các cuộc biểu tình ngày 10 tháng 3 năm 2008, kỷ
niệm lần thứ 49 ngày nổi dậy Tây Tạng, một cuộc nổi dậy chống lại sự cai trị của Cộng hòa Nhân
dân Trung Hoa ở Tây Tạng. Các cuộc phản đối bắt đầu bằng việc các nhà sư kêu gọi thả các sư
đang bị giam giữ tháng 10 năm 2007, khi họ kỷ niệm Đạt-lại Lạt-ma ( Đăng-châu Gia-mục-thố )
nhận Huy chương Vàng của Quốc hội Hoa Kỳ vào ngày 27 tháng 9 năm 2007. Các cuộc tuần
hành phản đối đã chuyển thành kêu gọi độc lập và đã chuyển sang bạo động, đốt phá vào ngày 14
tháng 3 cũng như các cuộc tấn công vào các dân tộc không phải là người Tây Tạng. Đây được
xem là một trong trong những cuộc phản đối chống lại sự cầm quyền của Đảng Cộng sản Trung
Quốc lớn nhất trong 20 năm lại đây.
Tây Tạng đã chính thức thành một khu tự trị của Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa từ năm 1951 và
được phần lớn các quốc gia thành viên của Liên Hiệp Quốc công nhận, tính hợp pháp của chủ
quyền Trung Quốc .
Ít có thông tin về cuộc bạo động này do chính quyền Trung Quốc ngăn cản truyền thông nước
ngoài vào khu vực này để đưa tin, ngoại trừ James Miles, một phóng viên của tờ The Economist,
người được cho phép vào đây trong một tuần trùng với thời điểm leo thang căng thẳng. phía Sino
cho rằng cuộc bạo loạn Tây Tạng là âm mưu của giới lãnh đạo lưu vong Tây Tạng gây khó cho
Bắc Kinh ngay trước thềm của Thế vận hội Bắc Kinh, với hy vọng thu hút sự chú ý quốc tế quan
tâm tới yêu cầu độc lập của người Tây Tạng, như kiểu người Albania tại Kosovo.(nhóm chúng tôi
không có bình luận gì them (-;D))
Tóm lại về công cuộc cải cách của Sino.
Từ hội nghị TW3 khóa XI ĐCS Sino cuổi năm 1978 đến nay, Sino đã tiến hành cải cách toàn
diện trên tất cả các lĩnh vực của đời sống, xã hội.Đặng Tiểu Bình khẳng định “cuộc cách mạng
của chúng ta(Sino) là cải cách toàn diện, bao gồm cải cách thể chế kinh tế, cải cách thể chế chính
trị và các lĩnh vực tương ứng khác”.
Xác định cải cách là toàn diện nhưng thời gian đầu đã ưu tiên cải cách kinh tế trước với phương
châm “lấy xây dựng kinh tế làm trung tâm”, và khi cải cách thể chế kinh tế bắt đầu đạt được
thành tựu và đi vào chiều sâu thì Sino tiến hành cải cách chính trị theo phương châm “thận trọng,
tiến hành có trật tự dưới sự lãnh đạo” biểu hiện là quá trình cải cách thể chế chính trị đi qua rất
nhiều giai đoạn.
Sino xác định: cải cách không phải là làm thay đổi tính chất của chế độ cơ bản của CNXH ở Sino
mà làm cho thể chế chính trị hiện có “hoàn thiện hơn, tăng cường sức sống hơn.”và việc cải cách
thể chế lãnh đạo của Đảng Cộng Sản và cải cách bộ máy chính phủ được coi là quan trọng nhất,
còn một số lĩnh vực khác (như đã trình bày ở trên) chỉ đặt vấn đề là hoàn thiện chứ không cải
cách.
Chính những thành quả của cải cách thể chế chính trị đã góp phần quan trọng trong việc củng cố
những thành tựu mà cải cách thể chế đã đạt được, đồng thời tjao môi trường thuận lợi cho cải
cách kinh tế tiếp tục phát triển, đi sâu.
Những bài học từ công cuộc cải cách chính trị của Sino.
1.Khi tiến hanh cải cách thể chế chính trị cần xác định rõ tính chất, nội dung và phương thức thực
hiện.
2. Cải cách chính trị phải phối hợp với cải cách kinh tế, phục vụ cho mục tiêu kinh tế: phát triển
sức sản xuất, xây dựng hiện đại hóa.
3.phát triển dân chủ phải dưới tiền đề ổn định, không chạy theo dân chủ hình thức, không dập
khuôn theo mô hình phương Tây