Phát biểu cảm nghĩ về câu chuyện vui buồn thời thơ ấu – Ngữ Văn 7 nâng cao

Đang tải...

Ngữ Văn 7 nâng cao

CÁC ĐỀ VĂN BIỂU CẢM

Đề số 9

Phát biểu cảm nghĩ về một chuyện vui (hay chuyện buồn) trong tuổi ấu thơ của em.

(Viết đoạn văn hoặc bài văn)

Bài viết số 1

Mùa hè năm học lớp bốn, tôi có một chuyện không sao quên được, đó là một chuyện vui trong những năm tháng ấu thơ. Năm ấy, tôi vừa tròn 10 tuổi. Tôi và một số bạn khối 4 được cô Huệ chọn đi biểu diễn văn nghệ ở phường, sau một thời gian đã tập luyện chuẩn bị. Nói đúng hơn là chúng tôi tham gia thi văn nghệ. Sau tiết mục thi, cả nhóm đều ở lại xem các tiết mục khác và hồi hộp chờ kết quả xếp giải. Khi nhận được tin tiết mục của chúng tôi được giải nhất và chuẩn bị đi thi cấp quận, tất cả đều nhảy lên ôm nhau vui mừng khôn xiết, quên hết cái nóng khủng khiếp của mùa hè. Cô Huệ tổ chức đãi chúng tôi một bữa bún chả. Bọn tôi chạy về, thấy cả một mâm thịnh soạn, trông thật là ngon ! Đang khát nước, tôi vớ một chai nước trong suốt, dốc lên tu cho đã cơn thèm nước. Nhưng, ôi thôi, thật là khủng khiếp : đó là chai dấm… Cả bọn và cô Huệ được một trận cười tưởng vỡ bụng !…

Bài viết số 2

Trong tuổi ấu thơ của tôi, biết bao chuyện vui, buồn. Nhưng khi kể chuyện này cho các bạn, tôi cũng không biết là nên vui hay nên buồn ; nên cười hay nên khóc : đó là chuyên tôi bị anh tôi doạ ma. Hồi đó, tôi mới 5 tuổi, chưa đi học lớp một. Lúc bấy giờ, bọn bạn trong khu tồi cứ túm tụm ở sân chung của nhà tập thể để rì rầm kể chuyện ma với nhau. Có chuyện bọn nó nghe người khác kể ; có chuyện chính bọn nó bịa ra để tự doạ mình và tỏ vẻ không sợ. Tôi là một thằng ngô nghê nhất hội. Tôi tin là có ma thật. Buổi tối, tôi không dám ra ngoài sân ; chẳng dám đi đâu một mình. Anh tôi thường chê tôi một cách tàn nhẫn : “Một thằng con trai hèn hạ”. Tôi mặc kệ, bỏ ngoài tai. Thấy vậy, anh tôi đã nghĩ ra một trò vừa để trêu tôi, vừa để cho tôi sáng mắt ra. Tối hôm ấy, tôi đang đứng cài dây màn ở góc buộc vào cửa sổ. (Thú thật, tôi cũng hơi run run vì ngoài trời rất tối ; nhưng không dám nhờ ai, sợ bị chê là thằng hèn). Bỗng có một con ma, thò bàn tay đen sì như than qua cửa sổ, tóm lấy tay tôi, tôi gọi bố mẹ toáng lên và khóc to… Bố mẹ không chạy ra nhanh, có lẽ tôi xỉu. Anh tôi chạy vào nhà, tháo găng tay đen ra, cười ngặt nghẽo. Bố mẹ tôi mắng : “Doạ em thế hả ? Làm thế ảnh hưởng đến thần kinh của em, sau này nó còn học hành gì ? Anh mà không thương em gì cả !”. Anh tôi ôm lấy tôi, cười làm lành : “Em còn tin có ma không ? Không có con ma nào hết nhé ! Anh đùa vui một tí thôi mà. Ngày mai, anh đền sữa chua, được không ?”. Tôi lau nước mắt, gật đầu. Thật là ngô nghê – cái thời ấu thơ – phải không các bạn ?…

Bài viết số 3

Tuổi ấu thơ của tôi có một chuyện buồn (vừa buồn, vừa sợ). Tôi tin chuyện buồn của tôi kể ra, tôi sẽ nhận được sự đồng cảm của nhiều bạn : Đó là chuyện đau răng và phải nhổ răng.

Ngày ấy, tôi mới học lớp ba. Trong một đêm biểu diễn văn nghệ tại sân trường nhân kỉ niệm Ngày Nhà giáo Việt Nam, các thầy cô giáo có tham gia một tiết mục vui. Thầy Ngọc đóng vai người đau răng. Thầy buộc một đống vải làm cho bên răng đau sưng to. Thầy vừa chạy ra sân khấu vừa kêu ầm lên (Bên ngoài trường, dân đi qua cứ hỏi : “Có chuyện gì thế, có cần gọi cảnh sát không ?”). Còn thầy Tân đóng vai bác sĩ nhổ răng. Thầy mượn ở đâu được cái kìm to như cái cày, vừa khệnh khạng đi ra, quyết tâm nhổ bằng được cái răng của bệnh nhân đang kêu như cháy đồi… Tất cả trường cười bò, cười lăn vì tài hài hước của các thầy. Riêng tôi cứ sờ sợ. Tôi bất giác sờ lên miệng mình, lo lắng. Vì có lúc tôi cũng thấy nhưng nhức… răng.

Thế là tôi bị đau răng thật. Đi khám, bác sĩ bảo với mẹ tôi : “Cháu bị sâu liền hai cái răng hàm. Nhưng có lẽ chỉ nên nhổ một cái quá sâu thôi. Còn để theo dõi. Chị đừng cho cháu ăn ngọt buổi tối trước khi đi ngủ, phải cho cháu súc miệng nước muối…”. Tôi nghe mà sợ ! Tôi liền khóc toáng lên : “Con không nhổ răng đâu ! Con không nhổ răng giống thầy Ngọc đâu !”. Nhưng mẹ tôi đã lên kế hoạch rồi. Lúc bác sĩ giơ dụng cụ nhổ răng lên, tôi hết hồn gào to lên, chống lại. Nhưng lạ làm sao : chẳng đau như tôi tưởng. Bác sĩ nhổ răng cho tôi nhẹ nhàng, khéo léo, diệu kì như một bà tiên (không giống bác sĩ Tân trên sân khấu hồi nào).

Thì ra, nhổ răng lúc đầu tưởng là chuyện buồn. Nhưng gặp bác sĩ giỏi, tận tâm với bệnh nhân thì nhổ được răng sâu, thoát cảnh đau răng, thật là sung sướng. Vậy từ nay, các bạn hãy luôn súc miệng nước muối trước khi đi ngủ nhé. Bây giờ, việc ấy, tôi rất chuyên cần.

Xem thêm chi tiết và tải về file word tại đây. 

=> Xem thêm: Phát biểu cảm nghĩ về một loài cây em yêu – Ngữ Văn 7 nâng cao tại đây. 

Đang tải...

Related Posts

loading...

Bình luận