Professional Documents
Culture Documents
Day Con Lam Giau Tap 8
Day Con Lam Giau Tap 8
com/Free
DẠY CON LÀM GIÀU TẬP VIII
ĐỂ CÓ NHỮNG ĐỒNG TIỀN TÍCH CỰC
GUIDE TO BECOMING RICH
WITHOUT CUTTING UP YOUR
CREDIT CARDS *****
Lưu ý: Sách được thực hiện bởi team Dạy con làm giàu (TVE). Bạn có quyền post
tác phẩm lên bất kì trang web nào, tuy nhiên phải nhớ ghi rõ nguồn gốc xuất xứ cùng
đội ngũ đã hoàn thành ebook này. Ebook tuyệt đối không được dùng cho
mục đích thương mại. Tuy nhiên, nếu bạn có điều kiện xin hãy đọc tác
phẩm này bằng sách in vì lợi ích cho Nhà xuất bản Trẻ, bản quyền tác giả
cũng như thúc đẩy nền văn hóa đọc ở Việt Nam. Xin chân thành cảm ơn!
CHƯƠNG 1
CHƯƠNG 2
CHƯƠNG 3
CHƯƠNG 4
CHƯƠNG 5
CHƯƠNG 6
CHƯƠNG KẾT
Gần đây, có một chương trình khá phổ biến trên truyền hình Mỹ tên
là “Ai muốn trở thành triệu phú”. Chương trình thành công vượt trội
không chỉ ở Mỹ mà còn trên khắp thế giới qua mạng truyền hình các
nước. Tất cả những gì bạn phải làm là trả lời một số câu hỏi trắc
nghiệm mỗi câu trả lời đúng, bạn sẽ được thưởng một số tiền. Tồng số
tiền mà bạn thu được có thể lên đến một triệu đôla!
Câu hỏi “Ai muốn trở thành triệu phú?” trở thành một câu nói cửa
miệng khắp nơi. Và với các đáp án của chương trình về tiến bạc, về
cách làm giàu, về những triệu phú trong thị trường chứng khoán, về
những khoảng tiền trúng sổ xố khổng lồ v.v, tất cả dẫn chúng ta đến
một câu hỏi khác: “Ai không muốn trở thành triệu phú?”.
Và đúng vậy, bạn hoàn toàn có thể chiến thắng một triệu đôla trong
chương trình này. Bạn cũng có thể có được một triệu đôla nếu bạn
trúng số. Và bạn cũng có thể trở thành một triệu phú bằng cách đầu tư
vào các cổ phiếu lần đầu tiên được phát hành ra công chúng. Sau đó
bạn có thể ngồi chơi xơi nước và không phải tiếp tục còng lưng đi làm
nữa. Trên thực tế, ngày nay chúng ta có rất nhiều cách để làm giàu.
Có thể đó là lý do vì sao cơn sốt làm giàu đang nóng bỏng cả trái đất
này – và làm giàu càng nhanh càng tốt.
Không lâu trước đây, tôi được mời tham gia một chương trình truyền
hình giới thiệu về cuốn sách Dạy Con Làm Giàu – tập 1. người phỏng
vấn nói với tôi: “Thôi nào, anh nói thật đi! Anh viết cuốn sách đó đơn
giản chỉ để lợi dụng cơn sốt làm giàu nhanh chóng hiện nay thôi phải
không?”
Câu hỏi khiến tôi sửng sốt đến mức không nói được lời nào. Sau khi
bình tĩnh lại, tôi trả lời: “Cô biết đấy, tôi không bao giờ suy nghĩ theo
cách đó. Tôi hiểu vì sao cô lại nghĩ như thế. Thật sự tôi không cho rằng
mình thông minh đến mức có thể lựa chọn đúng thởi điểm lịch sử này
để viết sách. Tôi đã viết cuốn sách này chỉ vì tôi muốn chia sẻ với mọi
người những bài học về tiền bạc mà tôi đã học từ hai người cha của
Khi tôi viết cuốn sách vào năm 1997, tất cả các nhà xuất bản mà
chúng tôi tìm đến đều lắc đầu từ chối. Vào năm 1997, chương trình “Ai
muốn trở thành triệu phú” cũng chưa ra đời. Tôi nói: “thực sự, cuốn
sách của tôi đem đến một thông điệp hoàn toàn trái ngược với những
thông điệp của chương trình này, triệu phú thị trường chứng khoán và
các trò xổ số, v.v.” Tôi ngừng lại một chút rồi tiếp: “Ngày nay thật sự
có một cơn sốt làm giàu nhanh chóng, và mặc dù cuốn sách của tôi nói
về việc làm giàu nhưng nó không hề nói về việc làm giàu nhanh
chóng.”
Cô gái dẫn chương trình mỉm cười ranh mãnh: “Thế ra anh không
tham gia vào cơn sốt làm giàu nhanh chóng này à? Vậy ý anh là nên
làm giàu từ từ phải không?”
Tôi có thể cảm thấy sự mỉa mai và thách thức của cô gái này. Trước
hàng triệu khán giả, tôi cần phải giữ bình tĩnh. Vì vậy, để đáp lạ lời
bình luận chói tai của cô, tôi bật cười: “Không, cuốn sách của tôi không
nói về việc làm giàu nhanh chóng hay làm giàu từ từ.” Sau đó tôi
không nói nữa và bình thản chờ đợi câu hỏi tiếp theo.
Cô gái mỉm cười và hỏi tiếp: “Thế cuốn sách của anh nói về cái gì?”
Tôi trả lời: “Về cái giá của việc làm giàu.”
Vào lúc này, chủ nhiệm chương trình ra dấu với cô là đã hết giờ. Cô
gái thúc tôi trả lời nhanh. Tôi đáp, kết thúc cuộc phỏng vấn: “Hầu hết
mọi người đếu muốn làm giàu. Nhưng vấn đề là rất ít người sẵn
sàng trả giá cho việc đó.”
Người dẫn chương trình nói lời cảm ơn và chết thúc. Vấn đề là tôi vẫn
chưa trả lời câu hỏi: cái giá của việc trở thành triệu phú là gì? và cuốn
sách này sẽ trả lời cho câu hỏi đó.
AI SẼ TRẢ GIÁ?
Ngoài ra, hơn 35% trong 1% người giàu có là được thừa hưởng gia
tài, và một số lớn trong số 4% người khá giả cũng vậy. Theo định
nghĩa của tạp chí Forbes, người giàu là người có thu nhập cá nhân hơn
1 triệu đôla một năm.
Với quả bom kinh tế bùng nổ trong 10 năm cuối thế kỷ 20, số người
giàu có và khá giả ngày càng tăng lên. Nhưng câu hỏi vẫn còn ở đó:
5% người giàu nhất này đã làm điều gì mà những người khác không
làm? Đâu là sự khác biệt giữa cái giá mà 5% người này đã trả trong
khi những người khác không trả?>
Hầu hết chúng ta đều hiểu người cha giàu muốn ngụ ý gì với câu nói
Cái giá của việc ngồi xem trò chơi truyền hình và mua vé số là đại đa
số người xem sẽ không bao giờ giàu có và đó là một cái giá quá cao.
Có nhiều cách tốt hơn để làm giàu, với nhiều cơ hội tốt hơn, nhưng hầu
hết mọi người lại không sẵn lòng trả giá. Trên thực tế, có những cách
làm giàu hầu như bảo đảm thành công, nhưng một lần nữa, vấn đề là
người ta không muốn trả giá cho việc làm giàu của mình. Và đó là lý
do tại sao, theo Bộ Y tế, Giáo dục và Phúc lợi Xã hội của Mỹ, chỉ có 1
trên 100 người thật sự trở nên giàu có, ở một đất nước giàu nhất thế
giới. Họ muốn trở thành triệu phú, nhưng họ lại không muốn trả giá
cho điều đó.
Vậy người cha giàu muốn nói gì? Môt ví dụ khác để giải thích khái
niệm giá ở đây. Giả sử tôi nói: “Tôi muốn có một cơ thể vạm vỡ như
Arnold Schwarzenegger.” Điều đầu tiên mà hầu hết mọi người sẻ bảo
tôi là: “Mang giày vào, đi bộ 5 cây số một ngày, tập thể lực 3 giờ một
ngày, và đừng có nhồi pizza vào miệng nữa.” Khi đó tôi sẽ hỏi: “Thế có
cách nào khác để có được một cơ thể vạm vỡ như Arnold không?”. Và
đó là những gì tôi muốn nói về cái giá. Hàng triệu người muốn có được
một cơ thể tuyệt vời nhưng rất ít người sẵn lòng trả giá. Và đó là lý do
tại sao bạn có thể kiếm được rất nhiều tiền với những câu quảng cáo
Nhiều năm trước, tôi đã tham dự một khóa họ đầu tư bất động sản
với giá 385 đôla từ một chương trình quảng cáo trên truyền hình. Tôi
còn nhớ lúc đó mình đang ngồi ở nhà xem lướt các kênh truyền hình
thì bỗng bắt gặp mẩu quảng cáo một hội thảo miễn phí buổi tối ở
Hilton Hawaiian Village, một khách sạn trên bở biển Waikiki ngay kế
bên cư xá mà tôi đang ở. Tôi gọi điện đặt chô và đến tham dự hội thảo
miễn phí này, sau đó tiếp tục đăng ký một hội thảo cuối tuần khác với
giá 385 đôla. Vào thồi gian đó, tôi vẫn còn đang ở trong quân đoàn
Thủy quân Lục chiến nên đã mời một người bạn động ngũ cùng tham
dự. Cuối buổi hội thảo, anh ta tức tối bảo rằng cái giá đó thật cắt cổ và
lãng phí thời gian, rồi anh ta đòi trả tiền lại. Khi quay về quân đoàn,
anh ta bảo tôi: “Tôi đã biết trước cái giá đó là một sự lường gạt, thế
mà anh cứ thuyết phục tôi. Lần sau tôi không nghe anh nữa đâu.”
Cảm nhận của tôi lại khác hẳn. Tôi rời buổi hội thảo, mang sách và
băng về nhà nghiên cứu, và rồi kiếm được hàng triệu đôla nhờ những
thông tin học được từ buổi hội thảo này. Một người bạn đã bảo tôi vài
năm sau đó: “Vấn đề là anh bạn đồng ngũ của anh quá khôn ngoan
nên không học được gì từ khóa học đó cả. Còn anh thì không khôn
ngoan lắm nên đã tin và làm theo lời người hướng dẫn.”
Ngày nay, tôi vẫn tiếp tục khuyên mọi người nên đăng ký tham dự
các hội thảo để học hỏi những điều cơ bản nhất vể việc mua bất động
sản, bắt đầu một doanh nghiệp, đầu tư chứng khoán, v.v… Tôi thường
gặp phản ứng của mọi người: “Nhưng nếu hội thảo đó chẳng có gì hay
ho thì sao? Nếu người ta lừa gạt chúng tôi để thu tiền thì sao? Nếu tôi
không học được gì cả thì sao?”. Và khi đó, tôi thường trả lời: “Nếu thế
thì tốt nhất anh chị không nên tham dự hội thảo. Khi anh chị đã có suy
nghĩ như thế thì chắc chắn buổi hội thảo đó sẽ là một sự lường gạt đối
với anh chị.” align=“justify”>Tôi đã thấy nhiều người ra sức tìm kiếm
những giải pháp giúp cho cuộc sống của họ tốt đẹp hơn theo một cách
nào đó. Vấn đề là họ lại tìm ra những giải pháp mà họ không thích,
cũng như tôi không thích giải pháp “đi bộ 5 cây số một ngày, tập thể
lực 3 giờ một ngày, và đừng có nhồi pizza vào miệng nữa” khi muốn có
một cơ thể vạm vỡ như Arnold Schwarzenegger. Hay nói cách khác,
Trong cuốn sách này, tôi sẽ thảo luận về cái giá để làm giàu mà
không phải ti tiện, không phải keo kiệt, hoặc không phải cưới một anh
chàng hay một cô nàng giàu có nào đó. Bạn sẽ học cách làm thế nào
để giàu có mà vẫn được hưởng thụ một cuộc sống thoải mái. Nhưng có
một cái giá phải trả. Và như người cha giàu thường bảo: “Cái giá không
phải lúc nào cũng được đo bằng tiền.” Tôi chia sẻ các giải pháp và cái
giá mà tôi đã trả. Nếu bạn không thích giải pháp của tôi hay của người
cha giàu thì hãy nhớ rằng luôn có nhiều hơn một cách để làm giàu.
Luôn có một trò chơi xổ số mới hay một trò chơi truyền hình mới đặt ra
câu hỏi “Ai muốn trở thành triệu phú?”.
Dù đây là những ý tưởng tuyệt vời đối với hầu hết mọi người, và dù
có những lúc thật sự cần phải tiết kiệm, nhưng hầu hết mọi người lại
không thích những ý tưởng này. Sự thật là ai cũng thích những thứ vật
chất tốt đẹp hơn mà tiền bạc có thể mua được. Với hầu hết mọi người,
cất tiền vào ngân hàng chẳng có gì thú vị so với một ngôi nhà lớn, một
chiếc xe mới, những thứ “đồ chơi” hào nhoáng và những kỳ nghỉ đắt
tiền. Hầu hết chúng ta đều có khuynh hướng đồng ý với những nhà
hiền triết khôn ngoan rao giảng về tính tiện tặn và sự kiêng khem kinh
tế. song trên thực tế, nhiều người trong chúng ta lại thích có được một
tấm thẻ tín dụng không giới hạn do một ông chủ giàu có nào đó chi trả
giúp, vời nhiều tiền bạc hơn tất cả các tù trưởng dầu mỏ Ả-rập, các
ngân hàng tư nhân Thụy Sĩ và cả Bill Gates cộng lại.
Dù hầu hết chúng ta đều thích hưởng thụ những thứ tuyệt vời mà
tiền bạc có thể mua được nhưng chúng ta lại nhận ra rằng chính khát
khao vô tận với những thứ vật chất đó trong cuộc sống đã khiến nhiều
người trong chúng ta gặp rắc rối tài chính. Và chính những rắc rối tài
chính này đã khiến các nhà hiền triết tiền bạc của chúng ta nói rằng:
“Hãy cắt giảm chi phí. Hãy sống tiện tặn. Hãy mua một chiếc xe cũ.”
Thay vì bảo tôi hãy sống tiện tặn, người cha giàu thường nói: “Nếu
con muốn có một thứ gì đó, hãy tìm cái giá của nó và hãy trả cái giá
đó.” Và ông cũng nói: “Nhưng hãy luôn nhớ rằng mọi thứ đều có một
cái giá. Cái giá của việc làm giàu bằng cách keo kiệt chính là con sẽ
luôn luôn là một người keo kiệt.”
Bạn có thể trở nên giàu có bằng cách lừa gạt hay ăn cướp. Tất cả
chúng ta đều biết cái giá phải trả của việc đó. Khi còn nhỏ, tôi nghĩ
một “tên cướp” phải mang mặt nạ và đi cướp ngân hàng. Ngày nay, tôi
hiểu rằng cũng có những tên cướp mặt áo veston, sơ-mi-trắng, cà-vạt
đỏ, và là những người rất được tôn trọng trong cộng đồng của mình.
Có những người làm giàu bằng cách đánh bạc hay cá cược, chơi xổ số
hay mù quáng quăng tiền vào thị trường chứng khoán. Tất cả chúng ta
đều biết cái giá phải trả của việc đó. Trong cơn sốt mạng Internet, tôi
Bạn có thể làm giàu bằng cách trở thành một tay đầu gấu, và tất cả
chúng ta đều biết điều gì xảy ra với một tay đầu gấu. Cuối cùng thì
một tay đầu gấu “gấu” hơn sẽ xuất hiện, hoặc hắn sẽ nhận ra rằng
những người duy nhất làm ăn với hắn là những kẻ không ra gì.
Và như đã nói ở trên, bạn có thể giàu có bằng cách keo kiệt, và tất cả
chúng ta cũng đều biết rằng cả thế giới đều có khuynh hướng khinh rẻ
những kẻ giàu có ti tiện, những người như Scrooge trong truyện “Bài
thánh ca Giáng sinh” (A Christmas Carol) của Charles Dickens. Hầu hết
chúng ta đều gặp những người luôn muốn mua hàng giảm giá, luôn
phàn nàn về các hóa đơn, hay tệ hơn là từ chối thanh toán hóa đơn vì
lý do này hay lý do kia. Tôi có một người bạn làm chủ một cửa hàng
quần áo, cô thường xuyên phàn nàn về những người khách mua một
chiếc váy mặt đi dự tiệc rồi vài ngày sau đem trả đòi tiền lại. Và dĩ
nhiên, có những người lái những chiếc xe cũ, mặc quần áo sờn, mua
những đôi giày rẻ tiền nhưng lại có hàng triệu đôla trong ngân hàng.
Và dù những người này có thể giàu có với một sự ti tiện như thế nhưng
họ sẽ phải trả một cái giá đắt không thể đo bằng tiền được. Cá nhân
tôi cũng có những lúc phải keo kiệt, và tôi nhận ra rằng khi tôi rộng rãi
hơn, người ta có khuynh hướng mỉm cười với tôi nhiều hơn. Nói cách
khác, dường như ai cũng thích những người rộng rãi hơn những người
keo kiệt.
Khi tôi thắc mắc, ông trả lời: “Cha nghĩ rằng tất cả chúng ta đều được
sinh ra với những tài năng và năng khiếu riêng, chẳng hạn như ca hát,
hội họa, thể dục, viết lách, v.v… Nhưng dù vậy, việc phát triển những
tài năng đó như thế nào lại tùy thuộc mỗi người, và việc đó cũng đòi
hỏi một cái giá nhất định. Thế giới này đầy những con người khôn
ngoan và khéo léo bẩm sinh nhưng lại không thành công về mặt tài
chính, nghề nghiệp hay những mối quan hệ cá nhân. Và dù mỗi người
Tôi không biết câu nói của người cha giàu về những người lười biếng
có đúng hay không. Tôi cũng không biết câu nói của ông có lợi ích gì
cho tôi không, mỗi khi tôi phàn nàn về một việc gì đó quá khó khăn
hay không diễn ra theo ý mình muốn, và khi tôi nói: “Giá như mọi việc
dễ dàng hơn,” tôi biết mình đang trở nên lười biếng. Khi đó, tôi cố
gắng bình tĩnh lại, suy nghĩ lại về thái độ của mình, và tự nhắc nhở
mình về cái giá dài hạn phải trả khi có thái độ đó. Nhưng như thế
không có nghĩa rằng tôi không tìm kiếm một biện pháp thực hiện công
việc dễ dàng hơn. Đơn giản là tôi nhận thức được khi nào mình trở nên
lười biếng, keo kiệt, và khi đó tôi sẽ tự răn mình về cái giá phải trả cho
thái độ đó.
Tôi băn khoăn với câu hỏi này trong vài ngày. Khi gặp lại người cha
giàu, tôi hỏi: “Có phải con buộc phải chọn lựa giữa sự bảo đảm và sự
tự do?”
Người cha giàu cười khi biết rằng tôi đã suy nghĩ nhiều về câu nói của
ông. Ông đáp: “Không, con không bị buộc phải chọn lựa cái này hay
cái kia. Con có thể có được cả hai.”
“Cha muốn nói là con vừa có thể được bảo đảm vừa có thể tự do?”,
tôi hỏi.
“Vậy tại sao cha lại nói rằng với hầu hết mọi người, cái giá của sự bảo
đảm chính là sự tự do cá nhân?”, tôi thắc mắc. “Làm sao cha có thể
cược cả hai trong khi hầu hết mọi người chỉ được lựa chọn một trong
hai?”
“Vấn đề là cái giá phải trả,” người cha giàu nói. “Cha luôn bảo con
rằng mọi thứ đều có cái giá của nó. Hầu hết mọi người đều sẵn sàng
trả giá cho sự bảo đảm, nhưng họ không sẵn lòng trả giá cho tự do cá
nhân của mình. Đó là lý do vì sao hầu hết mọi người đều chỉ có được
một trong hai.”
“Còn cha, nhờ đâu mà cha có được cả hai?”, Mike nói xen khi vừa bước
vào phòng và tình cờ nghe được một phần câu chuyện của chúng tôi.
“Bởi vì cha phải trả giá gấp đôi,” người cha giàu nói. “Cha sẵn lòng trả
giá cho cả sự bảo đảm lẫn sự tự do. Cũng giống như khi con mua hai
chiếc xe một lúc vậy. Giả sử cha cần một chiếc xe tải nhỏ nhưng cha lại
“Vậy nghĩa là có một cái giá cho sự bảo đảm và có một cái giá cho sự
tự do. Và cha đã trả cả hai.”
Người cha giàu gật đầu: “Đúng vậy. Cha nói rõ hơn một chút nhé.
Các con đã thấy là dù sao thì tất cả chúng ta cũng đều phải trả giá. Và
chúng ta vẫn phải trả giá cho việc mình đã không chịu trả giá.”
“Sao cơ”, tôi giật mình hỏi lại. Có vẻ như người cha giàu đang nói về
một vòng tròn luẩn quẩn.
“Cha sẽ giải thích,” người cha giàu nói. “Con có nhớ cha đã giúp con
làm bài tập ở nhà môn vật lý vài tuần trước không? Lúc mà các con
đang học về định luật Newton ấy?>
“Thế con có nhớ định luật thứ ba: “mỗi lực tác dụng luôn có một
phản lực ngược chiều có cùng độ lớn?”
Một lần nữa chúng tôi gật đầu. Mike nói: “Đó là cách bay của một
chiếc máy bay phản lực. Bộ máy đẩy không khí nóng về phía sau và
chiếc máy bay bay lên phía trước.”
“Đúng thế,” người cha giàu nói. “Vì đây là một định luật vạn vật nên
nó áp dụng cho tất cả mọi thứ chứ không chỉ máy bay phản lực.” Người
cha giàu nhìn hai chúng tôi để xem chúng tôi có theo kịp những gì ông
nói hay không. “Mọi thứ,” ông nhấn mạnh.
“Dạ, mọi thứ,” chúng tôi nhìn nhau, vẫn còn chưa hiểu ông muốn nói
gì.
“Khi nói là „mọi thứ‟, cha thật sự muốn nói là tất cả mọi thứ,” người
cha giàu tiếp tục. “Các con có nhớ những bài học về các báo cáo tài
chính không? Con có nhớ cha đã từng giải thích rằng khi có một khoản
Nợ thì luôn có một khoản Có tương ứng ở đâu đó?”
“Và nếu có cái tăng thì sẽ phải có cái gì đó giảm,” Mike nói thêm. “Và
nếu có cái gì cũ thì sẽ phải có cái gì đó mới?”
“Thế thì có gì liên quan đến sự bảo đảm và sự tự do?”, Mike hỏi.
“Câu hỏi hay đấy,” người cha giàu đáp. “Định luật đó rất quan trọng
bởi vì nếu con không trả giá gấp đôi thì con sẽ không bao giờ có được
những gì con muốn. Nói cách khác, nếu con không trả giá gấp đôi thì
thậm chí con cũng sẽ không có được thứ mà con đã trả giá lúc đầu.”
“Sao cơ?”, tôi thắc mắc. “Nếu không trả giá gấp đôi thì con không thể
có những gì con đã trả giá lúc đầu à?”
Người cha giàu gật đầu giải thích: “Những người chỉ chịu trả giá cho
sự bảo đảm có thể không bao giờ thật sự cảm thấy bảo đảm, giống
như sự bảo đảm trong công việc vậy. Người ta có thể có cảm giác bảo
đảm giả tạo, nhưng không bao giờ thật sự cảm thấy bảo đảm.”
“Nghĩa là ngay cả khi cha ruột con có được một công việc mà ông ấy
cho là bảo đảm thì trong thâm tâm ông ấy cũng không thật sự cảm
thấy bảo đảm à?”, tôi hỏi.
“Đúng Vậy,” người cha giàu trả lới. “Bởi vì ông ấy chỉ trả giá cho lực
tác dụng chứ không trả giá cho phản lực bên trong. Ông ấy càng nỗ lực
vì sự bảo đảm, hay càng trả giá cho sự an toàn, thì sự bất an nội tâm
ông ấy sẽ càng lớn.”
“Có phải chính sự bất an đó là một phản lực không?”, Mike hỏi.
“Câu hỏi hay đấy,” người cha giàu đáp. “Không, có thể có một phản lực
khác, Người ta có thể được bảo đảm đến mức phản lực ngược lại chính là
sự buồn chán và sau đó là sự bất muốn tiến lên nhưng họ không tiến lên
bởi vì nếu thế thì họ sẽ phải từ bỏ sự bảo đảm của mình. Đó là lý do vì
sao cha nói rằng mỗi người chúng ta có những thử thách
“Cũng như có nhiều người nhìn thấy một con rắn thì hét lên, còn
những người khác nhìn thấy con rắn thì lại thích thú,” tôi nói.
“Đúng thế,” người cha giàu mỉm cười. “Cha muốn các con hãy luôn
nhớ rằng mọi thứ đều có cái giá của nó, và cái giá đó thường đất gấp
đôi so vói vẻ bên ngoài. Nếu con chỉ trả giá cho một mặt của định luật
Newton thì con có thể nghĩ là mình đã trả giá rồi nhưng có thể vẫn
không có được những gì mình muốn.”
“Cha có thể cho con những ví dự tổng quát, bởi vì như cha đã nói,
mỗi người chúng ta đều khác nhau, “người cha giàu nói. “Nhưng một
quy luật chung, hãy luôn nhớ rằng mỗi tình huống đều có hai khía
cạnh. Ví dụ, một ông chủ giỏi thường bắt đầu sự nghiệp từ một nhân
viên. Ông ấy hay bà ấy sử dụng những kinh nghiệm nhân viên ban đầu
này để phát triển một phong cách quản lý có thể giúp mình tận dụng
tài năng của các nhân viên mà mình quản lý.”
“Vậy một ông chủ tốt cần phải trung thực và đối xử với các nhân viên
của mình như cách mà ông ấy muốn được đối xử?”, tôi nói.
“Chính xác,” người cha giàu gật đầu. “Bây giờ hãy xem một ví dụ
khác. Con nghĩ cần phải có những gì để trở thành một thám tử giỏi?”
“Đúng thế, một thám tử giỏi,” người cha giàu tiếp tục. “Để trở thành
một thám tử giỏi, một thám tử cần phải trung thực, đạo đức và liêm
chính. Đúng thế không?”
“Nhưng để làm một thám tử giỏi, anh ta còn phải biết suy nghĩ như
một tên tội phạm, hay như một con người bất chính, vô đạo đức và
ngoài vòng pháp luật,” người cha giàu nói. “Hãy nhớ định luật Newton.
Con không thể trở thành một thám tử giỏi nếu không biết suy nghĩ như
Mike với tôi gật đầu. Cuối cùng thì chúng tôi cũng bắt đầu hiểu người
cha giàu muốn dẫn dắt mình đi đâu với bài học này.
“Đó là lý do tại sao một người cố làm giàu bằng cách keo kiệt vẫn sẽ
kết thúc như một người nghèo không có một đồng trong túi,” người
cha giàu nói tiếp. “Và đó là lý do tại sao một người chỉ tìm kiếm sự bảo
đảm sẽ không bao giờ cảm thấy bảo đảm cả, hay những người chỉ tìm
kiếm những khoản đầu tư ít rủi ro sẽ luôn luôn cảm thấy đầu tư là rủi.
Họ chỉ trả giá cho một phía phương trình và ví thế, họ vi phạm một
định luật vạn vật.”
Mike phụ họa: “À, vì vậy nên nếu có một trận đánh nhau thì lúc nào
cũng phải có hai phía, và muốn làm một thám tử giỏi thì cũng đặt
mình trong vai trò một tên tội phạm giỏi. Để hạn chế rủi ro thì phải
biết chấp nhận rủi ro. Để làm giàu thì phải biết thế nào là
nghèo. Để phân biệt một khoản đầu tư tốt thì phải biết nhận ra
một khoản đầu tư tồi tệ.”>
“Và đó là lý do vì sao hầu hết mọi người đều cho rằng đầu tư là rủi
ro,” tôi bổ sung thêm. “Hầu hết mọi người đều nghĩ rằng để có một
khoản đầu tư bảo đảm thì phải giảm thiểu số vốn bỏ vào đó. Vì thế,
mọi người đều bỏ tiền vào tài khoản tiết kiệm vì lý do bảo đảm và họ
thà chấp nhận ít lời còn hơn nhiều rủi ro. Nhưng sự thật là đồng tiền
của họ đang bị hao mòn dần vì lạm phát và lợi nhuận thu được bị đánh
thuế khá cao. Vì vậy nên ý tưởng „bảo đảm như tiền gởi ngân hàng‟
hoàn toàn không phải là một ý tưởng bảo đảm.”
Người cha giàu gật đầu: “Dù sao có tiền gởi ngân hàng vẫn tốt hơn là
không có đồng nào. Nhưng con nói đúng, việc đó không bảo đảm như
mọi người vẫn tưởng. Có một cái giá phải trả cho ảo tưởng bảo đảm
đó.”
Mike quay sang hỏi người cha giàu: “Cha luôn nói rằng có thể có
những khoản đầu tư rủi ro thấp và lợi nhuận cao?”
“Đúng thế,” người cha giàu đáp. “Con có thể dễ dàng có được từ 20
đến 50% lợi nhuận mà vẫn được bảo đảm và không phải trả nhiều
thuế hay không phải bỏ ra nhiều tiền nếu con biết mình đang làm gì.”
“Ngân hàng không bao giờ hỏi xem phiếu điểm của cha
cả” Người cha giàu.
Năm 15 tuổi, tôi thi rớt môn Văn. Tôi thi rớt bởi vì tôi viết luận không
tốt, hay nói đúng hơn, cô giáo dạy Văn của tôi không thích những gì mà
tôi viết. Ngoài ra, phải nói là tôi thường viết sai ngữ pháp trầm trọng. Và
như thế có nghĩa là tôi phải học lại một năm. Tôi phải đối mặt với sự dằn
vặt và nỗi đau cảm xúc từ mọi phía. Thứ nhất, cha tôi là Trưởng phòng
Giáo dục của đảo Hawaii và chịu trách nhiệm hơn 40 trường học.
Ở đâu cũng có những tiếng cười thầm khi trường này qua trường khác
đồn đại nhau rằng con trai của “sếp” bị ở lại lớp. Thứ hai, ở lại lớp có
nghĩa là tôi sẽ phải học chung với em gái tôi. Hay nói cách khác, em tôi
thì tiến lên còn tôi thì đang thụt lùi. Và thứ ba, điều đó có nghĩa là tôi
sẽ không được tham gia đội bóng của trường, một điều mà tôi vô cùng
mong ước. Ngày nhận được phiếu điểm với điểm F môn Văn, tôi đã
trốn ra sau trường ngồi một mình. Tôi ngồi bó gối trên bục bê-tông,
dựa lưng vào bức tường và bắt đầu khóc. Tôi đã đoán trước điểm F này
từ vài tháng nay, nhưng khi nhìn thấy nó trên phiếu điểm, tất cả
những cảm xúc kìm nén bấy lâu bỗng vỡ òa. Tôi ngồi một mình phía
sau trường đến hơn một tiếng đồng hồ.
Nhưng tôi cũng có một điều khuây khỏa. Bạn thân nhất của tôi,
Mike, con trai người cha giàu, cũng nhận được một điểm F. Thật chẳng
hay ho gì khi vui vẻ trước thất bại của bạn mình, nhưng ít nhất thì tôi
cũng có một người chia sẻ nỗi khổ sở này. Tôi vẫy tay chào Mike khi
cậu băng ngang sân trường về nhà, nhưng cậu ta chỉ buồn bã lắc đầu
và tiếp tục bước đi
Buổi tối hôm đó, sau khi các anh chị em của tôi đã đi ngủ hết, tôi thú
nhận với cha mẹ rằng tôi đã thi rớt môn Văn và sẽ phải học lại một năm.
Vào thời gian đó, hệ thống giáo dục yêu cầu một học sinh thi rớt môn
Văn hoặc môn Khoa học Xã hội nào khác sẽ phải học lại cả năm học. Hiển
nhiên là cha tôi, người điều hành hệ thống giáo dục của hòn đảo này, biết
rất rõ điều đó. Và dù cha mẹ tôi đã đoán trước tin này nhưng sự khẳng
định thất bại của tôi là một sự thật khó chấp nhận. cha tôi im lặng gật
đầu. Gương mặt ông căng ra vô cảm. Trái lại, mẹ tôi tỏ rõ những cảm
xúc của mình. Tôi có thể nhìn thấy gương mặt bà thay đổi từ đau buồn
đến giận dữ. Quay sang cha tôi, bà hỏi: “Giờ thì sao
“Nếu bạn nghĩ kiến thức quá tốn kém thì bạn cứ thử không có kiến
thức xem sao.”
Tiến sĩ DOLF DE ROOS
Thỉnh thoảng người ta hỏi tôi: “Có phải ý anh là chúng ta không cần
đi học nữa?”. Câu trả lời của tôi: “Không, tôi không nói thế. Ngày nay
giáo dục có một vai trò quan trọng hơn bao giờ hết. Điều tôi muốn nói
là hệ thống giáo dục của chúng ta đang đi sau thời đại. Nó là một hệ
thống của Thời đại Công nghiệp đang cố gắng xoay xở trong Thời đại
Thông tin. Và không may là nó làm việc này không giỏi lắm.”
Theo các sử gia kinh tế, vào năm 1989, khi Bức tường Berlin sụp đổ
và World Wide Web được dựng lên, Thời đại Công nghiệp kết thúc và
Thời đại Thông tin chính thức bắt đầu. Dưới đây là một biểu đồ đơn
giản của sự thay đổi này:
1989
Kế hoạch lương
hưu lợi nhuận Kế hoạch lương hưu đóng góp (người lao động
(chủ doanh nghiệp chịu trách nhiệm)
chịu trách nhiệm)
Bảo hiểm y tế
Bảo hiểm y tế không chắc chắn
chắc chắn
Thâm niên
Thâm niên là một tài sản
là một tiêu sản
align=“justify”>CHÚNG
TA CẦN LOẠI GIÁO DỤC NÀO
TRONG THỜI ĐẠI THÔNG TIN?
Cả hai người cha của tôi đều là những nhà giáo dục vĩ đại. Như tôi đã
nói trong những cuốn sách trước, hai người dạy tôi những gì mà mình
cho là quan trọng, nhưng những điều mà tôi được dạy từ hai phía
không hề giống nhau. Dưới đây là một số điều tóm tắt những kiến thức
mà tôi học được từ cả hai người cha. Dù có nhiều loại giáo dục khác
nhau, chẳng hạn như giáo dục thể chất, giáo dục âm nhạc nghệ thuật,
giáo dục tinh thần… tất cả đều quan trọng, nhưng dưới đây là những
môn học nền tảng cần thiết cho một sự bảo đảm tối thiểu trong Thời
đại Thông tin.
1. Giáo dục cơ sở: dạy bạn cách đọc, viết và làm tính
2. Giáo dục chuyên môn: dạy bạn kỹ năng làm việc, chẳng hạn như
học làm bác sĩ, luật sư, thư ký, giáo viên, thợ điện…
3. Giáo dục tài chính: dạy bạn cách điều khiển tiền bạc làm việc cho
mình.
Hiển nhiên, cả ba mục tiêu giáo dục trên đều rất quan trọng. Nếu
một người không biết đọc viết hay làm tính thì cuộc sống nói chung sẽ
rất khó khăn. Không may là nhiều sinh viên ra trường ngày nay thậm
chí không giỏi lắm những điều cơ bản này. Ngày 07/05/2000, tờ
Arizona Republic đăng một bài báo với tiêu đề: “Các trường học Los
Angeles giữ lại hàng ngàn học sinh.” Bên dưới, bài báo viết về h vấn đề
sau:
“Hệ thống trường học lớn thứ nhì quốc gia đang lên kế hoạch đánh
trượt một lượng học sinh lớn trong năm nay.
Ban đầu các quan chức giáo dục Los Angeles định giữ lại một phần
ba trong số 711.000 học sinh, tức 237.000 em, nhưng sau đó đã được
chỉ đạo phải nới lỏng, vì nếu có quá nhiều học sinh không được lên lớp
hay ra trường thì trường học có thể bị quá tải.”
Điều đó hoàn toàn đúng. Họ cần đánh rớt một lượng học sinh lớn như
thế vì các em này không thể đạt được trình độ đọc viết hay tính toán cơ
bản. Các quan chức đã cho các em thi đậu vì e rằng trường học sẽ bị quá
tải. Tôi không hiểu trường học quá tải thì có ý nghĩa gì với những
Nhiều lần, khi nhìn mọi người chơi trò chơi này, tôi thấy rất nhiều người
để trống hàng Kiểm toán viên. Khi tôi hỏi tại sao lại để trống, họ thường
đáp lại: “Nó có quan trọng không?”, hay “Tôi không cần người khác kiểm
tra công việc của tôi.” Và lúc đó, tôi thường nghiêm nghị cho họ biết rằng
chính kiểm toán viên, trong trường hợp này là một người chơi khác, là
một trong những khía cạnh quan trọng nhất của trò chơi.
Vài ngày trước, một phóng viên hỏi tôi: “Anh kiếm được một tháng
bao nhiêu tiền? Lương một tháng của anh bao nhiêu?”
Tôi trả lời: “Không nhiều lắm, mà lương tháng của tôi có lẽ không
cao bằng lương tháng của anh đâu.”
Anh ta lắc đầu cười mỉa mai: “Thế thì làm thế nào anh có thể viết
một cuốn sách về tiền bạc được?”. Và anh ta tiếp tục nói rằng anh ta
rất ghét các tay nhà văn viết về tình yêu mà không có mảnh tình vắt
vai, hay viết về tiền bạc mà không có đồng nào trong túi. Cuộc phỏng
vấn kết thúc và anh ta bỏ đi.
Lúc này, khi bạn đã có một số kiến thức tài chính, bạn có thể hiểu được
vì sao tôi trả lời như thế. Trước nhất, phải nói là tiền lương của tôi rất ít.
Đó là vì lương tháng chính là thu nhập kiếm được, mà thu nhập kiếm
được chính là nguồn thu nhập bị đánh thuế cao nhất. Một lý do nữa, thu
nhập thụ động là thu nhập từ tiền bản quyền cũng như động sản. Thu
nhập đầu tư là thu nhập từ các tài sản giấy, bao gồm cổ tức từ các tập
đoàn, thu nhập từ đầu tư bất động sản và các khoản lãi suất.
Và như bạn đã thấy, một trong những thuận lợi lớn nhất mà một
chút kiến thức tài chính có thể đem đến cho bạn chính là khả năng
quản lý khoản thuế phải trả, chi phí đơn lớn nhất của chúng ta.
“Con phải biết được sự khác biệt giữa những món nợ tốt và những
món nợ xấu.”
Người cha giàu.
VCÓ GÌ SAI KHI CẮT GIẢM CHI PHÍ?
Với tôi, cắt giảm chi phí cũng giống như một phụ nữ muốn giảm cân
vào lao vào một chế độ ăn kiêng cấp tốc. Cô ta ăn kiêng trong một
tháng, sống nhờ ba củ cà rốt và một hũ yaourt tráng miệng cho một
bữa ăn. Sau ba mươi ngày, cô ta hầu như không thể chịu nổi cơn đói
nữa. Một ngày nọ trong siêu thị, một nhân viên siêu thị mời cô ta ăn
thử một miếng sôcôla nhỏ. Mùi bánh ngọt thơm nứt mũi và cô ta thầm
nhủ: “Thôi kệ, mình sẽ ăn một miếng nhỏ, không sao đâu!”. Và bỗng
nhiên, cô ta thấy mình mang một giỏ đầy bánh ngọt về nhà. Và thế là
mọi sự bắt đầu, cuối cùng thì người phụ nữ này mập lên hơn cả trước
khi bắt đầu ăn kiêng. Chế độ ăn kiêng cấp tốc thế là phản tác dụng.
Nếu tôi biết một chế độ ăn kiêng bảo đảm giảm cân, hẳn tôi sẽ giàu
hơn cả Bill Gates nữa. Nhưng không may là tôi chỉ biết rõ về cảm giác
như thế nào sau khi ăn kiêng nhịn đói một thời gian và rồi quay lại
nuốt tất cả mọi thứ trước mặt. Trong gia đình, tôi là người duy nhất bị
béo phì, thậm chí ngay từ khi còn nhỏ, vì vậy tôi không thể đổ lỗi đó là
do di truyền được. Nhưng dù không có giải pháp cho việc giảm cân tức
thời nhưng tôi thật sự có một giải pháp cho những chi phí quá mức và
những món nợ trong thẻ tín dụng, và cắt giảm chi phí không nằm
trong giải pháp đó. Nhưng một lần nữa, giải pháp của tôi đi kèm một
cái giá phải trả và một lần nữa, câu hỏi vẫn là: “Bạn có sẵn sang trả
giá không?”
Tôi rất thích tiết kiệm tiền, nhưng không đến nỗi tiện tặn từng xu
một. Tôi cũng thích hưởng thụ cuộc sống. Tôi thích đi máy bay với vé
hạng nhất và thích hưởng hoa hồng hậu hĩnh cho người khác nếu họ
cung cấp cho tôi những dịch vụ tốt. Dĩ nhiên nếu họ phục vụ quá tệ thì
tôi cũng sẽ không cho họ một đồng hoa hồng nào cả. Mỗi khi công ty
thu một món hời nào đó, tôi cũng thích tặng thưởng cho nhân viên. Tôi
thích sự tự do mà đồng tiền mang lại. Tôi thích làm việc khi mình
muốn và nghỉ làm khi mình không muốn. Vì vậy, đối với tôi, tiền bạc là
một niềm vui, nó cũng cho tôi nhiều lựa chọn và quan trọng nhất nó
mua cho chúng tôi sự tự do không phải suốt ngày làm việc kiếm sống.
Tôi không hiểu với những người nói rằng “Tiền bạc không thể làm cho
bạn vui vẻ,” có phải họ thực sự nghĩ vậy hay không.
Khi nghe có người bảo: “Hãy cắt giảm chi phí,” tôi không nghĩ điều đó
sẽ vui vẻ chút nào. Một trong những lí do chính khiến người ta xài tiền là
vì tiền giúp họ vui vẻ. Có thể khi cắt giảm chi phí để tích lũy một vài
đồng, họ sẽ cảm thấy giàu có thêm một chút. Nhưng chắc chắn ý tưởng
này sẽ không có tác dụng về lâu dài, bởi vì nếu bạn cắt giảm những thứ
giúp bạn vui vẻ thì bạn sẽ không thể vui vẻ được nữa. Nếu được lựa chọn,
hẳn người ta sẽ thích kiếm được nhiều tiền hơn và có được sự tự do để
hưởng thụ cuộc sống. Những người duy nhất có thể nói “Tiền bạc không
thể làm cho bạn vui vẻ” hoặc là những người đã có rất nhiều tiền nhưng
vẫn không cảm thấy vui vẻ, hoặc là những người không biết vui vẻ là gì.
Theo tôi, không phải tiền bạc làm cho bạn không thấy vui vẻ mà chính
việc không có tiền thanh toán hóa đơn hay không có tiền để làm những
việc mình thích mới khiến bạn cảm thấy không vui vẻ.
Đối với những người muốn làm giàu, muốn có nhiều tiền và muốn
hưởng thụ cuộc sống mà tiền bạc mang lại thì việc cắt giảm chi phí và
thóat khỏi nợ nần chẳng giải quyết được vấn đề gì cả mà cũng chẳng
giúp họ vui vẻ hơn. Tôi đồng ý rằng nếu dựa trên những nguyên tắc tài
chính cơ bản, việc cắt giảm chi phí quả là một lời khuyên tốt đối với
hầu hết mọi người. Nhưng nếu chỉ đơn giản thoát khỏi nợ nần thì sẽ
không có ích gì cho những ai muốn làm giàu và muốn hưởng thụ cuộc
sống. Nếu có một người muốn làm giàu thì anh ta cần phải biết cách
mắc nợ nhiều hơn, phải học cách tôn trọng sức mạnh của những món
Như bạn có thể thấy từ biểu đồ báo cáo tài chính này, tôi đã vay tiền
để mua cả bất động sản và cả chiếc Porsche. Dòng lưu kim từ khoản
đầu tư có thể thanh toán chi phí hàng tháng cho chiếc Porsche. Nhờ
được quản lý tốt nên dòng lưu kim này gia tăng nhanh chóng và chiếc
Porsche được thanh toán hết trước thời hạn hai năm. Ngày nay, tôi và
Kim có được cả bất động sản, dòng lưu kim, lẫn chiếc Porsche. Chúng
tôi cũng tiến hành tương tự như thế để mua chiếc Mercedes của Kim.
Vì vậy, chúng tôi ngày càng giàuhiếc xe trong mơ của mình. Hai người
bạn người mẫu của chúng tôi cũng có những chiếc xe trong mơ, nhưng
họ ngày càng nghèo hơn bởi vì thu nhập từ công việc là nguồn thu duy
nhất cùa họ. Bên ngoài trông họ thật đẹp đẽ, nhưng tôi e rằng những
mối lo tài chính từ các món nợ xấu đang gặm nhấm họ từ bên trong.
Họ mua những tiêu sản với những món nợ xấu, thay vì nên mua những
tài sản với những món nợ tốt.
Người cha giàu dạy tôi phải biết mua tài sản với những món nợ tốt để
nó có thể cung cấp dòng lưu kim thanh toán cho những thứ mà chúng ta
muốn có trong cuộc sống. Dòng lưu kim từ những tài sản này đại diện
cho những đồng tiền đang làm việc cho bạn, đó là một điều mà những
người bạn của tôi và nhiều người khác ngày nay vẫn không hiểu
Trước khi bắt đầu cuộc hành trình đi đến tự do tài chính, trước nhất
bạn phải xác định xem mình thật sự đang nợ nần bao nhiêu. Đối với
nhiều người, việc xem lại xem mình mắc nợ bao nhiêu tiền cũng giống
như khi đi nha sĩ vậy, bạn biết đó là một việc nên làm nhưng thật lòng
bạn chẳng muốn làm. Thậm chí một số người còn không muốn nghe
đến hai chữ “nha sĩ”. Họ biết rằng mình đang có một lỗ sâu nhưng
không dám đương đầu với nó.
Tuy nhiên nếu bạn nghiêm túc trong việc tạo dựng một dòng lưu kim
tích cực cho cuộc sống của mình thì bạn phải bắt đầu với những nền
tảng cơ bản của kiến thức tài chính. Dưới đây là một bài kiểm tra ngắn
giúp bạn bất đầu. Hãy cho 1 điểm với những câu hỏi mà bạn trả lời là
có:
- Bạn có thường xuyên thanh toán trễ hóa đơn?
- Có bao giờ bạn phải giấu các hóa đơn ngay cả với người bạn đời của
mình chưa?
- Có bao giờ bạn phải mặc kệ chiếc xe hư vì bạn không đủ tiền chưa?
- Gần đây bạn có mua cái gì mà bạn không thật sự cần đến không?
- Bạn có thường chi tiêu nhiều hơn mức lương của mình không?
- Có bao giờ bạn bị từ chối cho vay chưa?
- Bạn có mua vé số với hy vọng đổi đời không?
- Có bao giờ bạn phải tạm ngưng dành dụm tiền cho những lúc khó
khăn không?
- Tổng số nợ của bạn (không tính các khoản thế chấp) có vượt quá
khoản tiền dành dụm cho những lúc khó khăn không?
Hãy cộng tất cả số điểm của bạn lại. Nếu số điểm của bạn là 0 thì
thật tuyệt! Bạn đã kiểm soát dược dòng lưu kim rủa mình. Nếu số điểm
của bạn trong khoảng từ 1-5, có thể bạn nên nghĩ đến việc giảm thiểu
nợ nần xuống bằng cách làm theo một thương trình của người cha
giàu. Nếu số điểm của bạn từ 6-9 thì hãy coi chừng. có thể bạn đang
trên đường đến một bờ vực thảm họa tài chính.
Mỗi khi thuyết giảng về những món nợ tốt và những món nợ xấu, tôi
thường gặp những c hỏi tương tự như sau:
- Nhưng nếu thị trường sụp đổ thì sao?
- Nhưng nếu tôi phạm sai lầm thì sao?
- Nhưng nếu tôi không thể trả hết nợ thì sao?
- Nhưng nếu tôi không thích bất động sản thì sao?
- Nhưng làm sao tôi mua nổi bất động sản khi giá bất động sản nơi tôi
ở quá cao?
- Chẳng phải nợ nần là rất rủi ro ư?
- Không nợ nần gì cá chẳng phải tốt hơn sao?
Đây là những câu hỏi chính đáng dựa trên những mối quan tâm đời
thường không thể xem nhẹ. Tôi từng nghe một nhà đầu tư nổi tiếng
phát biểu: “Hãy xem tất cả các khoản đầu tư như những khoản đầu tư
tồi tệ.” Nhưng bạn cũng nên để ý một điều mà nhà đầu tư này không
nói đến: “Vì những mối quan tâm của bạn là chính đáng nên bạn đừng
làm gì cả.” Đối với hàng triệu người, những mối lo ngại này khiến họ
chùn tay. Chính nỗi lo sợ trước những điều không biết thường khiến
người ta không dám thay đồi.
Hãy xem lại số liệu thống kê của Bộ Y tế, Giáo dục và Phúc lợi Xã hội
Mỹ:
54 người sống nhờ gia đình hay trợ cấp chính phủ
36 người đã chết
Với tôi, dường như rõ ràng lý do khiến chỉ có 1 trong 100 người đạt
được sự giàu có là vì phần lớn mọi người không có khả năng thay đồi
khi cần phải thay đổi. Họ cứ giữ nguyên mọi việc như cũ. Chắc chắn có
nhiều người muốn thay đổi nhưng lại chùn tay vì những nỗi sợ hãi và
hoài nghi kiểu như “Nếu thị trường sụp đổ thì sao?”, “Nếu tôi phạm sai
lầm thì sao?”, hay “Nếu tôi không thể thanh toán nợ nần thì sao?”. Nói
cách khác, nhiều người không thể thay đổi được bởi vì họ là tù nhân
của những nỗi sợ hãi và hoài nghi của chính bản thân mình. Nỗi sợ hãi
và hoài nghi đó buộc họ phải ngồi yên hy vọng mọi sự sẽ thay đổi.
Bốn chữ trên tượng trưng cho bốn nhóm: người lao động (L), chủ cửa
hàng tư nhân kinh doanh nhỏ (T), chủ doanh nghiệp lớn (C) và nhà
đầu tư (D). Cuốn sách nói về những khác biệt cốt lõi giữa bốn loại
người này trong Kim tứ đồ và họ cần phải thay đổi điều gì để có thể đổi
nhóm. Tôi đề cập đến Kim tứ đồ ở đây vì muốn nói rằng mặc dù nhiều
người muốn đổi nhóm nhưng lại bị kứng trong đó. Chẳng hạn như
nhiều người ra trường, có việc làm, và rồi cứ ở mãi trong nhóm L cho
đến lúc về hưu, dù rằng trong suốt một thời gian dài họ luôn muốn
thoát khỏi cái nhóm này và muốn làm một cái gì đó khác biệt, chẳng
hạn như đầu tư hay tạo dựng doanh nghiệp cho riêng mình.
Đối với nhiều người, nếu có sự thay đổi, thường thì họ chỉ thay đổi
trong nhóm của mình mà thôi. Ví dụ như nhiều người chỉ thay đổi nội
trong nhóm L, nghĩa là họ chỉ nhảy việc để tìm một công việc khác có
lương cao hơn hay việc làm tốt hơn. Và như tôi đã giải thích trong
nhiều cuốn sách, rất ít người trong nhóm L làm giàu được do nhóm này
bị đánh thuế rất cao.
Nếu một người có thể chuyển từ nhóm này sang nhóm khác thì trường
hợp phổ biến nhất là chuyển lừ nhóm L sang nhóm T. Khi một người thay
đổi như thế, anh ta thường nói: “Tôi muốn việc cho riêng mình” hay “Tôi
muốn làm chủ chính mình.” Nhóm này cũng rất khó làm giàu
Nhóm C và Đ là 2 nhóm dễ làm giàu nhất nhưng cũng gặp phải nhiều
thử thách nhất, với mỗi người mỗi khác.
Nếu bạn muốn hiểu rõ hơn về sự khác biệt hay muốn có thêm thông
tin về 4 nhóm của Kim tứ đồ và làm thế nào để có những thay đổi cần
thiết, hãy tìm đọc cuốn sách Dạy Con Làm Giàu (tập 2) - Để được thoải
mái về liền bạc, và hãy luôn ghi nhớ định luật bảo toàn năng lượng của
Newlon. Và như vậy lời khuyên của tôi là hãy giữ nguyên công việc
thường nhật của bạn và hãy dành ra ít nhất 5 năm để tạo dựng một
công việc mới trong một nhóm mới của Kim tứ đồ.>
Khi tôi hỏi mọi người: “Ai thật sự muốn trở thành triệu phú?”, tôi
cũng thường hỏi xem họ có sẵn sàng đổi nhóm hay không. Một số
người sẵn sàng còn phần lớn thì không.
Vì sao vậy? Câu trả lời một lần nữa nằm trong hai chữ “thay đổi”. Đối
với nhiều người, một sự thay đổi đòi hỏi phải chuyển từ hai nhóm L và T
bên trái sang hai nhóm C và Đ bên phải là một cái giá quá đắt so với cái
giá mà họ muốn trả. Với họ, tốt nhất là nên tìm những cách khác để làm
giàu chẳng hạn như cố gắng sống tiện tặn và cắt giảm chi phiếu,
Nếu bạn đã đọc cuốn sách thứ ba của chúng tôi, Dạy Con Làm Giàu
(tập 3) - hướng dẫn đầu tư, có thề bạn sẽ nhận ra đây là một tứ diện,
nghĩa là một cấu trúc với bốn mặt và bốn đỉnh. Một số người gọi nó là
kím tự tháp và một trong các giáo viên của tôi, tiến sĩ Buckminster
Fuller, nói rằng tứ diện là một trong những cấu trúc bền vững nhất
Một trong những câu nói của Albert Einstein mà tôi thích nhất: “Một
tinh thần mạnh mẽ thường gặp phải sự chống đối quyết liệt từ một lý
trí bình thường.” Tôi không có ý định chỉ trích những người phản đối ý
tưởng của mình. Tôi sử dụng câu nói này chỉ để nhắc nhở bản thân
rằng mình có một tinh thần mạnh mẽ nhưng chỉ có một lý trí bình
thường mà thôi.
Hãy nói về cách hoạt động của Kim tự tháp Học tập này. Giá sử một
người đọc một cuốn sách và cuốn sách bảo anh ta hãy vay tiền đi mua
bất động sản. Như vậy, về mặt lý trí, anh ta nghĩ rằng: “Hãy đầu tư
vào bất động sản để làm giàu,” đây không phải là một việc khó khăn
nhưng phần lớn mọi người đều không làm được. Họ có thể nghĩ đến
điều đó về mặt lý trí, nhưng lại không làm được trên thực tế. Vì sao
vậy? Nhiều người không thể đi mua bất động sán trong thực tế bởi vì
họ gặp rắc rối về mặt cảm xúc. Và vấn đế phát sinh khi tư duy cảm
xúc của họ vượt qua tư duy lý trí. Khi tư duy cảm xúc bị kích động từ
những ý tưởng mới của lý trí, chúng ta bắt đầu nghe thững câu nói đà
nhắc đến ở trên, đại loại như:
Đây là những ví dụ khi cảm xúc sợ hãi xuất hiện, cản trở những ý
tưởng mới của lý trí dù là những ỷ tưởng rất đơn giản như “Hãy mua
vài bất động sản để làm giàu.” Nếu tư duy cảm xúc mạnh hơn tư duy
lý trí thì thường là bạn chẳng có hành động gì trong thực tế cả. Một
người có thể rơi vào tình trạng “mất khả năng phân tích” và bỏ ra hàng
giờ thực tế không làm gì cả trừ việc tranh cãi nội tâm giữa lý trí và cảm
xúc của mình. Hay người đó có thể hành động như người phỏng vấn tôi
qua radio: phản bác hoàn toàn ý tưởng đầu tư vào bất động sản. Hẳn
bạn vẫn còn nhớ anh chàng này đã nói: “Tôi không muốn phải sửa
toilet và bị dựng đầu dậy để nghe điện thoại của khách thuê nhà vào
lúc nửa đêm.”
Vấn đề muốn nói trong chương này là: chúng ta thay đổi như thế nào
khi chúng ta cần phải thay đổi. Như tôi đã nói ở đầu chương, điên rồ
nghĩa là tiếp tục giữ nguyên mọi việc nhưng lại muốn mọi việc thay đổi.
Người cha giàu từng nói: “Một trong những lý do chính khiến người ta
không thể làm giàu và tự do tài chính được là vì họ sợ phạm phải sai
lầm”. Ông còn nói thêm: “Nhiều người rất thông minh và có học vấn
cao vẫn không thể làm giàu được bởi vì khi còn đi học, họ được dạy
rằng sai lầm là một điều tệ hại. Nhưng trong thực tế, người nào phạm
nhiều sai lầm nhất và biết rút ra bài học từ những sai lầm đó - không
dối trá, gian lận, phủ nhận hay đổ lỗi - mới thính là người thành công.”
Và như vậy, khi nhìn vào Kim tự tháp Học tập bạn sẽ thấy lý do chính
khiến nhiều người không thể trở thành triệu phú dù về mặt lý trí họ rất
muốn như vậy, đó là vì về mặt cảm xúc, họ đã học là phải biết sợ
phạm sai lầm. Người cha giàu thường nói: “Chính nỗi sợ thất bại đã
khiến phần lớn mọi người thất bại. “Nỗi sợ thất bại là một tư duy cảm
xúc cần được thay đổi bởi vì tư duy cảm xúc này luôn mạnh hơn tư duy
lý trí, đó chính là lý do vì sao rất ít người trở nên giàu có.
Một trong những lý do tôi tình nguyện đi chiến đấu ở các chiến trưvì
những thử thách cảm xúc và thực tế mà chiến tranh đem lại. Khi hầu
Để sống sót trong chiến tranh. chúng tôi được huấn luyện phải ra đòn
trong tích tắc. Chúng tôi thường phải bắn trước khi suy nghĩ, bước vào
những nơi nguy hiểm bất chấp cái chết và làm nhũng chuyện khủng
khiếp dù không hề muốn làm. Nói cách khác trong thực tế chúng tôi
phải làm những điều mà chúng tôi không hễ muốn làm và không được
để cho những tư duy cảm xúc và lý trí ngăn cản mình thực hiện nhiệm
vụ.
Khi trở về sau cuộc chiến, tôi phát hiện ra rằng chính khả năng vượt
qua nỗi sợ hãi của bản thân và tính hiếu chiến đã trì kéo tôi lại. Trong
thời bình không ai cần đến Phong cách của một chiến binh. Tôi sớm
nhận ra rằng có một sự khác biệt rất lớn giữa một người lính thủy quân
lục chiến trong chiến tranh và một người lính thủy quân lục chiến trong
hòa bình. Những người có thể lên đến cấp tướng trong quân đội là
những người tài giỏi cả trong thời bình lẫn thời chiến. những vị tướng
như Colin Powell và Norman Schwarzkopf chẳng hạn. Trong thời bình,
tôi cần phải học cách suy nghĩ và ứng xử như một nhà chính trị hay
một nhà ngoại giao, dù là đang ở trong Quân đoàn, tôi phải học cách
nhẫn nại hơn, suy nghĩ kỹ hơn trước khi hành động, sống tử tế hơn,
bớt lỗ mãng hơn và trên hết là không được hiếu chiến như trước nữa.
Đó là những bài học mà tôi vẫn phải cố gắng học hỏi cho đến tận ngày
nay. Tôi nhận ra hôm nay mình có thể thành công hơn – về mặt tài
chính, xã hội và sự nghiệp - nếu trước đây tôi có thể thay đổi nhanh
chóng hơn, nhưng tôi đã không thể làm thể.
May mắn là chính khả năng vượt qua nỗi sợ thất bại đã giúp tôi trở
Mỗi đồng tiền đều có hai mặt, mỗi tay cờ bạc cũng cần biết làm một
nhân viên ngân hàng. Trong cuộc dời mình, tôi đã xây dựng khía cạnh
chiến binh của bản thân suốt 25 năm và lại phải bỏ ra 25 năm sau nữa
để xây dựng khía cạnh ngoại giao. Nhờ ró cả hai mặt này, tôi đạt được
những thành công vượt bậc. Nếu chỉ có một mặt của đồng tiền, tôi biết
thành công của mình sẽ bị giới hạn rất nhiều. Nói cách khác, điểm
mạnh của tôi bị trở thành điểm yếu và để có thể tạo thành một thể
thống nhất hoàn chỉnh cho bản thân, tôi cần phải biến những điểm yếu
của mình thành điểm mạnh align=“justify”>
Đối với tôi, cuộc sống luôn luôn thay đổi. Với tôi, nếu ngày nay anh
không chịu thay đổi thì xem như anh đã tự đào mồ chôn mình, bởi vì
thế giới này luôn luôn thay đổi càng lúc càng nhanh. Những người gặp
rắc rối nhiều nhất chính là những người bám vào các phương thức và
kiểu mẫu cũ. Khi lntemet phát triển, khoảng cách giữa có và không sẽ
đào sâu thêm. Ngày nay, chúng ta có những cậu bé chưa học xong
trung học nhưng đã kiếm được bạc triệu trên mạng. Các cậu bé này
Như tôi đã nói trong những cuốn sách khác, ý tưởng về một việc làm
là ý tưởng của Thời đại Công nghiệp. Bất cứ ai bám mãi vào những luật
lệ cũ của Thời đại Công nghiệp sẽ bị bỏ xa về mặt tài chính bởi nhũng
người biết thích nghi với những luật lệ mới của Thời đại Thông tin. Và
hãy tin tôi những luật lệ đó hoàn toàn khác hẳn. Nếu bạn cứ mãi bám
vào ý tưởng về một việc làm ổn định, lương tăng theo thâm niên, thì
nghĩa là bạn đang bám vào những ật lệ của Thời dại Công nghiệp. Và
mặc dù quanh bạn có rất nhiều cơ hội đề làm giàu nhưng muốn tận
đụng được những cơ hội đó, cái giá phải trả là bạn cần phải thay đồi.
Chính nhờ sức mạnh tinh thần của mình và nhờ sự nâng đỡ tinh thần
của những người xung quanh, tôi đã có thể học cách khai thác lý trí
của mình, kiểm soát tình cảm của mình, từ đó dẫn đến những hành
động thực tế, có thể ngã xuống rồi lại đứng lên.
Tôi thường nghe người ta nói: “Tôi không thích học kế toán. Tôi
chẳng hứng thú gì với việc cập nhật các báo cáo tài chính.” Khi nghe
những câu nói đại loại như thế, tôi đồng ý mỗi người có quyền lựa chọn
học những gì mà họ thích học. Và khi đó tôi thường lặp lại câu nói của
người cha giàu: “Kế toán là nền tảng của việc giải trình,” Nói cách
khác, một trong những ích lợi của việc học kế toán và không ngừng cố
gắng hoàn thiện những báo cáo tài chinh của bạn là: quá trình này
giúp bạn phát triển khả năng giải trình tài chính với bán thân mình. Và
khả năng giải trình tài chính với bản thân chính là cái giá mà bạn phải
trả nếu thật sự muốn trở thành triệu phú.
Khi công việc kinh doanh đầu tiên của tôi thất bại, người cha giàu bảo
tôi: “Khi xe của con bị hỏng con đem ra những người thợ máy chuyên
nghiệp và họ sửa cho con. Nhưng khi con gặp rắc rối tài chính, người
duy nhất có thể giải quyết những vấn đề đó chính là bản thân con.”
Ông tiếp tục nói: “Tài chính cũng giống như một trận chơi golf. Con có
thể đọc sách, tham dự hội thảo, thuê huấn luyện viên và tập luyện,
nhưng cuối cùng thì chỉ có con mới có thể nâng cao thành tích của
mình mà thôi.” Một trong những lý do khiến rất ít người trở nên giàu có
là vì khi người ta gặp rắc rối tài chính, họ thường không biết cách giải
quyết. Không ai dạy họ những điều cơ bản về cách phân tch những vấn
đề tài chính mà họ có thể gặp. Kết quả là nhiều người biết rằng mình
đang gặp rắc rối tài chính nhưng vì không biết đọc báo cáo tài chính
hay không biết ghi chép sổ sách đúng cách nên thậm chí họ không biết
vấn đề tài chính của mình nghiêm trọng đến mức nào chứ đừng nói
đến xem xét và giải quyết vấn đề.
Với tôi đối mặt với những báo cáo tài chính nát bét của mình quả là
Nhìn tôi than vãn và rên rỉ với các báo cáo tài chính thất bại của mình,
người cha giàu bảo: “May mắn là khi con phạm sai lầm, con đã phạm
những sai lầm nghiêm trọng.” Ông cũng nói: “Nếu con sẵn sàng đối mặt
với sự thật và rút kinh nghiệm từ những sai lầm của mình, con có thể học
được gấp nhiều lần so với những gì cha có thể dạy con về tiền bạc.” Ông
tiếp tục giải thích: “Khi con giải quyết những báo cáo tài chính của con,
con phải đương đầu với bản thân và những thử thách tài chính của riêng
con. Con bắt đầu nhận ra những gì con biết và những gì con chưa biết.
Khi nhìn vào bản báo cáo tài chính, con bắt đầu ý thức được rằng mình
phải tự chịu trách nhiệm với bản thân mình.” Việc đương đầu với những
rắc rối tài chính của mình và tự giải quyết chúng chính là sự giáo dục tốt
nhất mà tôi nhận được, bởi vì nhờ đương đầu với những sai lầm của mình
nên tôi có thể tự chịu trách nhiệm về chúng. Khi giải quyết các báo cáo
tài chính, tôi nhận ra “phiếu điểm tài chính” của mình rất tệ hại. Về mặt
tài chính, tôi không giỏi như mình vẫn tưởng. Và khi tìm cách cải thiện
những điểm số này, tôi đã học được những gì cần học để có thể trở thành
một triệu phú, đó chính là cái giá mà tôi phải trả.
Cám ơn bạn đã đọc cuốn sách này và tôi hy vọng bạn sẽ trở thành
một triệu phú trong tương lai nếu hiện tại bạn chưa Phải là triệu phú.