« Home « Kết quả tìm kiếm

Download sách Một Lít Nước Mắt Ebook PDF


Tóm tắt Xem thử

- Dù thế nào ta vẫn có thể đứng lên..
- “Mary, không! Quay lại ngay!” Mình đã gào hết sức hòng ngăn nó lại nhưng.
- “Con bị sao thế?” Mình chỉ biết khóc mà chẳng nói được câu nào.
- “Kito, em làm sao vậy?” Mình chỉ biết cúi đầu lặng thinh.
- Sau này, mình sẽ làm gì? Mà không, mình sẽ có thể làm gì đây?.
- Công việc mình có thể làm:.
- “Con thích sách, lúc trước con đang định đọc cuốn Buồn ơi chào mi của Françoise Sagan.” Mình nói..
- Bác sĩ Kawabashi ơi, cháu chỉ có thể di chuyển như một con robot..
- “Bạn ổn chứ?” Mình thấy ấm áp quá.
- “Mình đến nhà bạn học chung nhé?” Mình vừa hỏi bạn Y như vậy liền bị từ chối thẳng thừng..
- Bạn S nói với mình: “Mình bắt đầu đọc sách là nhờ ảnh hưởng của Aya đấy.”.
- Con chẳng giống học sinh cấp III chút nào!” Mình càng thấy tủi thân, lại khóc rống lên (như một con cừu non lạc trong rừng vậy)..
- Ôi, giá bây giờ có thể đi dạo....
- Họ nhìn mình từ trên xuống dưới bằng ánh mắt phân biệt như muốn thốt lên: “Có một con bé tàn tật ở đây à!” Mình thấy tủi thân lắm, nước mắt cứ chực trào ra..
- Thứ nhất, có thể cảm nhận trước tương lai của mình..
- Thứ hai, có thể bắt đầu sống tự lập..
- “Có thể là em trai hoặc em gái.
- Dẫu thế nào ta vẫn có thể đứng lên..
- Tôi không muốn phải nhận chút lòng thương hại nào nữa, quá đủ rồi!” Mình thầm gào lên trong long..
- Em làm gì có quyền quyết định hả cô? Chẳng qua cô chỉ nói cho khéo mà thôi.” Mình thầm nghĩ..
- Trong lòng mình bèn nảy sinh ý nghĩ: “Mình chỉ còn cách chuyển đến trường khuyết tật mà thôi.” Mình cố trấn an bản thân như vầy, nhưng mãi rồi mới đi đến quyết định chuyển trường.
- Mình chỉ có thể chơi với vài bạn vì khả năng của mình có giới hạn..
- Thứ tư, có thể trang bị cho mình những kỹ năng sống..
- Đó là cuộc sống.” Mình nghe vậy liền cười..
- Em có thể mà..
- Mình tự nhủ: “Không được! Aya, mày không được khóc.” Mình đã hứa là sẽ không khóc khi chia tay bạn bè..
- Mọi người đừng bao giờ quên hình ảnh cửa Aya tàn tật này nhé.” Mình rất muốn dõng dạc thốt những lời nói đó, nhưng vì tổn thương ở tuyến lệ nên nước mắt không ngừng tuôn ra, và mình không thể nói nên lời..
- Chỉ có thể ngẫm lại nhiều điều mình đã làm sai trong quá khứ..
- Trong lễ Thất Tịch, mình viết vào tờ giấy ước: “Mình muốn trở thành một cô gái bình thường.”.
- “Sao chứ, viết lên sự thật thì có gì saí?” Mình những muốn phản ứng như vậy..
- Rồi đột nhiên, từ trên cầu thang, mẹ lớn tiếng gọi: “Mình cùng đi YUNI (trung tâm mua sắm) nhé Aya.
- Nhưng nay mình có thể tự ra tiệm mà lựa sách rồi.
- “Lâu lắm rồi con mới lại được tự do di chuyển, mừng quá mẹ ạ.” Mình nghẹn ngào, vì rối bời quá nên mình không tài nào thể hiện được cảm xúc trong lòng..
- những người chỉ có thể di chuyển bằng xe lăn đấy:” Cho đến bây giờ mình vẫn không thể quên những lời căn dặn ấy..
- Cô A đi ngang qua hỏi: “Em buồn lắm phải không Aya?” Mình đáp: “Không phải buồn, mà là thất vọng cô ạ.”.
- Lỡ có một người lạ nào đó hỏi: “Em là học sinh trường nào?” Mình sẽ trả lời ra sao đây?.
- “Còn cậu, được đi lại chẳng phải quá tuyệt sao?” Mình muốn nói với cậu ta như thế nhưng lại thôi.
- (Lúc ngồi lên xe lăn, mình bị ám ảnh bởi một cảm giác bất mãn và chán chường với ý nghĩ rằng: “Mình không thể đi lại được nữa rồi!”).
- “Cháu chào bác ạ,” mình lễ phép cúi chào..
- “Ồ, lâu lắm rồi mình mới được nằm ngả lưng nhìn trời thế này.” Mình nghĩ thầm..
- Bác quản lý ký túc xá đi ngang qua bèn nói: “Đây là sống tập thể, con phải biết là không nên khóc.” Mình phải làm sao mới được đây?.
- “Cả đời cháu lúc nào cũng bận rộn cả, bác ạ.” Mình những muốn trả lời một cách cởi mở như thế, nhưng chẳng hiểu sao mặt mình cứ xụ lại..
- cũng từ đó đến.” Mình từ tầng hai trả lời vọng xuống..
- Trước đây, khi nào muốn, mình có thể di chuyển thật nhanh.
- “Cám ơn chị nhé!” Mình đoán chừng chúng muốn nói với mình như thế.
- Bác sĩ trấn an mình, rằng có thể cải thiện tình trạng đó nếu tập luyện chăm chỉ.
- “Sao thế hả mẹ?” mình hỏi..
- “Quả là một màn biểu diễn tuyệt vời!” Mình tự hào.
- Trước đây, có lần bạn A nói với mình rằng: “Nếu mình không được sinh ra trên cõi đời này thì hay biết mấy.” Mình tròn xoe mắt ngạc nhiên.
- “Nếu anh cậu bảo cậu đi giết người thì cậu cũng bình thản mà làm à? Không phải lúc nào anh cậu cũng đúng đâu.” (Mình bắt chước những lời răn dạy của mẹ.).
- Hôm nay có một giáo viên gọi mình lại và hỏi: “Aya, em bất mãn điều gì sao?” Mình hơi lúng túng.
- Nhìn bề ngoài, mình có thể giả vờ giống như một người bình thường..
- Liệu cách ăn của mình có thể được coi là một khuyết điểm không nhỉ?.
- “Bác nghĩ cháu trông tội nghiệp hơn là nổi bật.” Mình thực sự sốc trước lời nhận xét đó..
- Mình cũng không biết là liệu có công việc nào mình có thể làm được không nữa..
- Trong lòng mình thì nghĩ: “Chính xác là chỉ còn một năm thôi.” Mình không biết có cách nào để rút ngắn sự chênh nhau giữa suy nghĩ của mẹ con mình..
- “Cho đến tận lúc nhắm mắt xuôi tay, tôi vẫn muốn chăm sóc cho Aya.” Mình không ngờ mẹ đã nghĩ xa đến như vậy.
- đẹp, phải không em?” Mình lỡ quên mất rằng, đối với mọi điều, còn tùy vào từng người và tâm trạng của người ta khi ấy, mỗi người sẽ có một cách nhìn nhận khác nhau..
- làm đi.” Mình phải luôn miệng nói vậy, chẳng khác gì trẻ em lên ba đang trong giai đoạn nổi loạn vì mọi người cứ chăm chăm lo cho mình quá mức.
- Mình thấy vui vì vẫn có thể ngồi ăn.
- chẳng đẹp gì cả.” Mình đang uống nước trà liền phun luôn ra ngoài.
- Chúng được gấp từ loại giấy nến trong màu đỏ, “Em không muốn chết, em muốn sống!” Mình hồ như nghe được tiếng của Sadako.
- “Chắc chúng không quen thấy người ngồi trên xe lăn.” Mình cố nghĩ vậy và tập trung nhìn vào những hiện vật trưng bày..
- “Trông xấu lắm mẹ ạ.” Mình phản đói.
- Nhưng vì không đánh được chuông nên mình chỉ có thể làm điều duy nhất trong khả năng của mình.
- phiền hà rồi.” Mình cố đáp lại con bé một cách thản nhiên.
- kem?” Mình vừa hỏi thì được đáp lại cụt lủn: “Để kiểm tra,”.
- Mọi người ai cũng khen: “Con giỏi thật đấy Aya, phục con lắm!” Mình rất xấu hổ vì thấy bản thân chưa xứng đáng với lời khen đó.
- Phải chăng đó là tất cả những gì mình có thể làm?.
- Mấy đứa em mình từ trên tầng hai liền chạy xuống: “Có chuyện gì vậy?” Mình thành công rồi!.
- Bác sĩ Y.
- Nếu cố bước nhanh, thì chân trên sẽ di chuyển trước so với hai chân và cháu sẽ bị ngã.” Mình muốn đáp lại như thế.
- Còn ba ngày nữa thôi, con có muốn mẹ mua thêm gì không? Quần áo cứ để mẹ giặt cho nhé, bên đó đang có sấm à?” Mình ậm ừ trả lời vâng ạ..
- “À, đến lượt mình rồi đây” Mình cho tay vào túi định lấy ví tiền ra, nhưng chẳng thấy đâu cả.
- Một chú cũng đang ngồi đợi bèn hỏi mình: “Có chuyện gì vậy cháu?” Mình đáp lại.
- Mình có thể mơ hồ hiểu được nỗi lo âu của con bé.
- Giúp con với!” Mình thốt lên trong lòng, nhưng vô dụng.
- Mình vẫn có thể tiếp tục sống chứ?.
- Liệu có thể nói như vậy về mình không nhỉ, mình cười chua xót khi nghĩ thế..
- Mình muốn đến cửa hàng rượu: “Hãy cho cháu một chai vang mật ong Akadama, cháu muốn dành tặng em trai.” Mình sẽ nói vậy với bác chủ tiệm rượu có khuôn mặt đỏ au..
- “Mời vào.” Mình nói.
- Em về nhà rồi mình sẽ cùng chơi, nhé?” Mình đã khóc..
- Liệu có công việc nào mình có thể làm được không? (Em trai mình nói là không, nhưng mình chỉ nghĩ đồng ý có một nửa thôi).
- “Rika, không được đánh em mèo!” Mình la lên.
- bệnh viện…nha mẹ.” Mình vừa nói thế, mẹ liền đáp.
- “Mẹ ơi con lo cho Ako lắm, nhưng con chẳng làm được gì cả.” Mình nói với mẹ như vậy..
- Nghe thấy từ “chết” mình trở nên căng thẳng.
- “Đau lắm đó em.” Mình dọa con bé như thế nhưng không ăn thua.
- Một năm trước đây mình vẫn có thể đứng, nói chuyện và cười.
- Vì đó là cách duy nhất để mình có thể đi chuyển..
- Trường hợp đó rất có thể xảy ra.
- đỡ.” Mình the thé giọng nói với bà..
- “Không được sợ hãi!” Mình tự nhủ, nhưng người mình cứ cứng đơ lại vì sợ ngã..
- Đừng dùng túi đi tiểu, con không thích.” Mình khóc..
- Nhưng họ thừa biết, căn bệnh này chỉ có thể tệ đi mà thôi.
- Họ có thể giải thích như vậy với bệnh nhân ở mức độ nhẹ nhàng hơn.
- Thật khó có thể không yêu mến cô bé.
- Ở trường khuyết tật, bệnh nhân có thể di chuyển thoải mái bằng xe lăn.
- Sáu năm từ lúc phát bệnh, khi bản thân không thể có một cuộc sống riêng cho mình, Aya đã viết vào nhật ký: “Mình đang sống vì điều gì đây?” Con bé cũng hỏi tôi câu hỏi đó.
- Đó là điều tốt nhất tôi có thể làm.