« Home « Kết quả tìm kiếm

Tập làm văn lớp 4: Kể câu chuyện Nỗi dằn vặt của An-drây-ca Dàn ý & 7 bài văn kể chuyện lớp 4


Tóm tắt Xem thử

- Kể lại bài Nỗi dằn vặt của An-đrây-ca - Mẫu 1.
- Năm tôi lên 9 tuổi, tôi sống với mẹ và ông.
- Năm đó, ông tôi đã 96 tuổi rồi nên rất yếu..
- Một buổi chiều, ông tôi nói với mẹ tôi: “Bố khó thở lắm.
- Mẹ tôi liền bảo tôi đi mua thuốc về cho ông.
- Tôi đi ngay.
- Chúng rủ tôi nhập cuộc, Thế là tôi quên khuấy việc phải mua thuốc cho ông.
- Chơi một lúc, tôi chợt nhớ lời mẹ đặn, tôi chạy một mạch đến phòng mua thuốc rồi mang về nhà..
- Bước vào phòng ông nằm, tôi hoảng hốt thấy mẹ tôi đang khóc nấc lên.
- Thì ra, ông tôi đã qua đời.
- Tôi nghĩ: “Chỉ vì mình mải chơi bóng, mua thuốc về chậm mà ông mất”.
- Tôi oà khóc và kể hết mọi chuyện cho mẹ tôi nghe.
- Mẹ tôi đẩ an ủi tôi: “Không, con không có lỗi.
- Ông đã mất từ lúc con vừa ra khỏi nhà”.
- Cả đêm đó, tôi ngồi nức nở dưới gốc cây táo do tay ông tôi vun trồng..
- Mãi sau này, khi đã lớn, tôi vẫn luôn tự dằn vặt: “Giá mình mua thuốc về kịp thì ông còn sống thêm được ít năm nữa”..
- Kể lại bài Nỗi dằn vặt của An-đrây-ca - Mẫu 2.
- Các bạn có bao giờ có một nỗi niềm suy tư buồn bã không? Tôi thì có đấy.
- Đó là câu chuyện buồn nhất cuộc đời tôi từ thời thơ ấu, chuyện ấy dằn vặt tôi đến mãi bây giờ..
- Năm ấy tôi lên chín tuổi, sống với mẹ và ông.
- Ông tôi đã chín mươi sáu tuổi rồi nên rất yếu.
- Một buổi chiều, ông gọi mẹ tôi:.
- Bố khó thở lắm!.
- Mẹ liền bảo tôi đi mua thuốc.
- Trên đường chạy đến tiệm thuốc, tôi gặp các bạn đang chơi bóng đá.
- Khi các bạn rủ tôi chơi bóng, tôi quên mất việc đi mua thuốc của mình.
- Thế là tôi nhập hội với các bạn.
- Tôi vội chạy đi mua thuốc rồi vội vã chạy về nhà.
- Ông tôi đã qua đời.
- “Chỉ vì mình mải chơi bóng, mua thuốc về chậm trễ mà ông mất", tôi òa khóc và kể cho mẹ nghe việc tôi chơi bóng.
- Mẹ an ủi tôi:.
- Ông đã mất từ lúc con vừa ra khỏi nhà.
- Giá như tôi đừng mải chơi bóng, mua thuốc về kịp thì ông tôi vẫn còn sống thêm được ít năm nữa.
- Các bạn chớ ham chơi như tôi mà để xảy ra điều đáng tiếc nhé!.
- Kể lại bài Nỗi dằn vặt của An-đrây-ca - Mẫu 3.
- Có những lỗi lầm có thể sửa chữa, nhưng tôi đã mắc phải một lỗi lầm không bao giờ sửa được.
- Tôi đã mất đi người thân yêu nhất của mình.
- Sau đây, tôi xin kể lại câu chuyện đó để các bạn nghe và cùng rút kinh nghiệm:.
- Năm đó, tôi lên 9 tuổi, sống với mẹ và ông.
- Ông tôi 96 tuổi rồi nên ông hay ốm vặt lắm.
- Một buổi chiều, tôi nghe thấy ông nói với mẹ tôi:.
- Con chạy đi mua loại thuốc này cho mẹ.
- An- đrây- ca ơi, vào đây chơi với chúng tớ đi!.
- Mãi đến khi sút bóng vào lưới, nghe bọn bạn reo hò, tôi mới sực nhớ đến ông, liền ba chân bốn cẳng chạy đi mua thuốc..
- Khi đó, tôi đã hiểu chuyện gì đang xảy ra.
- Mẹ ơi, chỉ vì con thích chơi bóng nên đã quên lời mẹ dặn, mua thuốc về chậm mà ông mất..
- Ông đã qua đời từ khi con vừa ra khỏi nhà..
- Cả đêm đó, tôi ngồi dưới gốc cây táo trước nhà.
- Thì ra, giờ đây, tôi đã mất đi người ông thân yêu, nghĩ vậy, tôi oà khóc..
- Sau này, mãi đến khi trưởng thành, tôi vẫn luôn tự dằn vặt mình:.
- Giá mình đừng mải chơi, mua thuốc về kịp thì ông còn sống thêm được ít năm.
- Mong các bạn đừng ai mắc phải lỗi lầm lớn như tôi để phải ân hận suốt đời..
- Kể lại bài Nỗi dằn vặt của An-đrây-ca - Mẫu 4.
- Tôi tên là An-đrây-ca.
- Lúc lên 9 tuổi, tôi sống với mẹ và ông ngoại, ông ngoại tôi đã 96 tuổi nên rất yếu..
- Một buổi chiều, ông nói với mẹ tôi: “Bố khó thở lắm.
- Chơi được một lúc, sực nhớ lời mẹ dặn, tôi vội chạy một mạch đến cửa hàng mua thuốc rồi mang về nhà..
- Tôi ân hận tự trách: “Chỉ vì mình mải chơi bóng, mua thuốc về chậm mà ông chết".
- Mẹ an ủi:.
- Chẳng thuốc nào cứu nổi ông đâu, ông đã mất từ lúc con vừa ra khỏi nhà..
- Mãi sau này, khi đã lớn, tôi vẫn luôn dằn vặt: “Giá mình mua thuốc về ngay thì ông ngoại còn sống thêm được vài năm nữa!”..
- Kể lại bài Nỗi dằn vặt của An-đrây-ca - Mẫu 5.
- Các bạn thân mến của tôi.
- Tôi là An-đrây-ca.
- Tôi xin kể với các bạn một câu chuyện của tôi mà cho mãi đến bây giờ nó vẫn cứ dằn vặt tôi, vì tôi là một kẻ có lỗi trong chuyện này..
- Hồi ấy, tôi mới lên chín, sống với mẹ và ông.
- Ông tôi đã 96 tuổi nên rất yếu..
- Vào một buổi chiều nọ, ông tôi nói với mẹ tôi rằng: “Con ơi! Bố thấy khó thở.
- Nghe ông tôi nói vậy, mẹ tôi liền bảo tôi đi mua thuốc cho ông uống.
- Tôi nhập cuộc và say sưa chơi bóng cùng chúng bạn đến khi sực nhớ lời mẹ dặn tôi vội vàng chạy đi mua thuốc..
- Các bạn biết không? Khi tôi vừa mới bước vào phòng ông nằm.
- Tôi thấy mẹ tôi đang gục xuống người ông khóc nức nở.
- Tôi nghĩ “Chỉ vì mình mải chơi bóng, mua thuốc về chậm mà ông chết”.
- Mẹ tôi xoa đầu tôi, an ủi..
- An-đrây-ca, con không có lỗi trong chuyện này! Chẳng có thuốc nào cứu được ông cả.
- Có thể ông tôi mất là do tuổi già sức yếu nhưng dù sao đôi với tôi, hành động mải chơi của mình và cái chết của ông tôi, mãi làm tôi dằn vặt, ray rứt suốt đời, các bạn ạ!.
- Kể lại bài Nỗi dằn vặt của An-đrây-ca - Mẫu 6.
- Khi ấy tôi sống cùng với mẹ và ông vì bố tôi mất đã lâu.
- Ông tôi đã 96 tuổi rồi nên rất yếu..
- Mẹ liền bảo tôi đi mua thuốc còn mẹ sẽ ở lại với ông.
- Nhưng tớ phải đi mua thuốc cho ông..
- Thế là tôi cùng hòa vào cuộc vui với các bạn.
- Chơi được một lúc, ngẩng đầu lên thì trời cũng nhập nhoạng tối, sực nhớ lời mẹ dặn, tôi ba chân bốn cẳng chạy đến hiệu mua thuốc rồi mang về nhà..
- Nhưng tôi vẫn không dứt khỏi ý nghĩ tại tôi mải chơi, mua thuốc về chậm mà ông mất.
- Đến tận bây giờ, tôi vẫn không thôi dằn vặt mình.
- Các bạn đừng như tôi kẻo phải ân hận nhé..
- Kể lại bài Nỗi dằn vặt của An-đrây-ca - Mẫu 7.
- Tôi là An-đrây-ca, đến bây giờ, tôi vẫn còn thấy ân hận khi biết mình đã làm một việc sai trái..
- Tôi đã thất hứa với ông và cả mẹ nữa.
- Mong rằng sau khi nghe xong câu chuyện của tôi, các bạn đừng để người nuôi dạy mình phải thất vọng vì mình như tôi nhé! Chuyện là thế này:.
- Năm ấy, tôi lên 9 tuổi, sống với mẹ và ông nội ở một ngôi nhà nhỏ gần bờ sông Von-ga.
- Một buổi chiều, đang tắm mát cho nụ hồng tươi tắn trước cửa nhà, tôi thấy ông nói với mẹ:.
- Bố khó thở lắm...!.
- Mẹ vội vàng đỡ ông nằm xuống giường rồi bảo tôi đi mua thuốc.
- Nhìn thấy tôi, bọn chúng gọi: “Ê! nhập cuộc chứ An-đrây-ca.
- Tôi chạy như bay tới cửa hàng để mua thuốc cho ông..
- Thì ra, ông đã mất.
- An-đrây-ca của mẹ, con không có lỗi, chẳng có thuốc nào cứu nổi ông đâu..
- Ông đã mất từ lúc con vừa ra khỏi nhà..
- Nhưng tôi không nghĩ rằng mẹ đã nói đúng, cả đêm đó, tôi ngồi dưới gốc cây táo ông trồng và tự dằn vặt về lỗi lầm của mình.