« Home « Kết quả tìm kiếm

lolita: phần 1 - nxb hội nhà văn


Tóm tắt Xem thử

- Nhiệm vụ của tôi hóa ra đơn giản hơn là cả hai chúng tôi đã dự liệu.
- nguyên nhân và mục đích của tội đó ắt sẽ tiếp tục là một bí mật hoàn toàn nếu số phận không mang tập hồi ức này đến đặt dưới ngọn đèn biên tập của tôi.
- ánh sáng của đời tôi, ngọn lửa nơi hạ bộ của tôi.
- Tội lỗi của tôi, tâm hồn của tôi.
- Tôi cũng biết rằng cú sốc do cái chết của Annabel đã làm tăng thêm nỗi thất vọng về mùa-hè-ác-mộng đó, biến nó thành một chướng ngại thường trực đối với mọi cuộc huê tình khác trong những năm tuổi trẻ lạnh lẽo của tôi.
- rồi người yêu dấu của tôi rời ra với một động tác bồn chồn, hất ngược tóc ra sau gáy, rồi lại lầm lì xáp tới, hé miệng cho tôi ngốn thỏa thuê, trong khi, với một sự hào phóng sẵn sàng dâng hiến cho em tất thảy - trái tim, cổ họng, gan ruột - tôi để em nắm lấy cây vương trượng của niềm đam mê của tôi trong bàn tay vụng về của em..
- Việc học tập của tôi tỉ mỉ, miệt mài, tuy nhiên không đạt kết quả gì đặc biệt.
- Một bài viết của tôi nhan đề “Chủ đề Proust trong một bức thư của Keats gửi Benjamin Bailey” bị sáu, bảy vị học giả cười giễu sau khi đọc xong.
- Thực tế, tôi muốn độc giả coi “chín” và “mười bốn” như những đường biên - những bãi tắm lấp lánh như gương soi và những tảng đá hồng hồng - của một hòn đảo thần tiên, nơi các tiểu nữ thần của tôi thường lui tới, bốn bề là biển mênh mông mù sương.
- Khi tôi là một đứa trẻ và bé Annabel của tôi là một đứa trẻ, em tuyệt nhiên không phải là một tiểu nữ thần đối với tôi.
- Giấc mơ dâm dục mờ xỉn nhất của tôi cũng ngàn lần chói sáng hơn tất cả những chuyện ngoại tình mà nhà văn thiên tài tráng dương nhất hoặc kẻ bất lực tài năng nhất có thể tưởng tượng ra.
- Thế giới của tôi tách làm đôi.
- Cái bát gỗ [32] của tôi giờ tràn đầy thẻ điểm.
- Cưng ơi, đây chỉ là một trò chơi thôi! Những cuộc phiêu lưu tưởng tượng của tôi mới kì diệu làm sao, khi tôi ngồi trên một ghế đá công viên, vờ như đang chìm đắm trong những trang run rẩy của một cuốn sách.
- Cái mụ già mặc đồ đen ngồi xuống cạnh tôi trên ghế đá, trên cái giá đỡ niềm vui của tôi (một tiểu nữ thần đang mò mẫm bên dưới tôi, tìm một hòn bi lạc) và hỏi có phải tôi đau dạ dày không, cái mụ phù thủy hỗn hào.
- Nhưng rồi sau, liệu có lúc nào điều đó gây hậu quả? Cách nào đó, liệu tôi có tác động gì đến số phận của em bằng việc lồng hình ảnh em vào những khoái lạc của tôi? Ôi, điều đó, đối với tôi, đã và vẫn còn là một nguồn tạo ra sự kì diệu lớn lao và đáng sợ..
- Quan hệ ngắn ngủi của tôi với Monique mở đầu cho một mạch tư duy mà độc giả nào thông thạo lĩnh vực này có thể cho là hiển nhiên.
- Với một nỗi thương hại chợt dâng lên khiến cái cử chỉ ngu ngốc của tôi đâm nhuốm chất kịch, tôi dúi một tờ giấy bạc vào bàn tay thờ ơ của nó.
- Sau khi suy xét rất kĩ, tôi chọn con gái một ông bác sĩ Ba Lan: con người đôn hậu này dạo ấy đang điều trị những cơn chóng mặt và chứng tim đập nhanh của tôi.
- Chúng tôi chơi cờ vua với nhau: con gái ông ngó trộm tôi từ đằng sau giá vẽ của mình, và mượn đôi mắt hoặc những đốt ngón của tôi đưa vào cái thứ rác rưởi lập thể chủ nghĩa mà các tiểu thư con nhà gia giáo thuở ấy thường vẽ, thay vì hoa tử đinh hương và cừu non.
- Đó là trường hợp của tôi.
- Giá như là một Franҫais moyen* (người Pháp hạng trung) với sở thích thiên về các nàng hào nhoáng, tôi ắt đã có thể dễ dàng kiếm được trong số các mĩ nhân mê cuồng đâm sầm vào tảng đá nghiêm khốc của tôi những nàng quyến rũ gấp bội Valeria.
- Tuy nhiên, lựa chọn của tôi dựa trên những cân nhắc mà thực chất (điều này tôi nhận ra quá muộn) là một sư thỏa hiệp thảm hại.
- Đêm tân hôn đó đem lại cho tôi đôi chút thú vị và đến lúc rạng sáng, tôi đã khiến nàng ngốc của tôi phát cuồng.
- Trong những tuần qua, tôi luôn nhận thấy nàng béo Valeria của tôi không còn là chính mình nữa.
- Một cơn cuồng nộ mỗi lúc một tăng làm tôi nghẹt thở - không phải vì tôi đặc biệt yêu thương gì Mme Humbert* (Humbert phu nhân), cái nhân vật trò hề ấy, mà vì lẽ các vấn đề liên kết hợp pháp và bất hợp pháp, chỉ mình tôi có quyền quyết định, thế mà giờ đây Valeria, mụ vợ hài kịch này, dám trâng tráo chuẩn bị sắp đặt theo cách riêng của mình sự an sinh và số phận của tôi.
- liệu tôi có thể.
- nhưng hắn dường như ở khắp chỗ cùng một lúc, le gredin* (tên vô lại ấy), khớp cái thân hình của mình với cấu trúc căn hộ, ngồi vào ghế của tôi đọc báo của tôi, cởi nút một sợi dây, cuốn một điếu thuốc, đếm các thìa dùng trà, thăm thú buồng tắm, giúp người tình gói chiếc quạt điện quà của cha ả, và khuân hành lí của ả ra phố.
- Cái thư viện mà những ngày này, phạm vi đọc của tôi bị thu hẹp trong đó mặc cho tài xoay xở của luật sư, là một thí dụ tốt về chủ nghĩa chiết trung ngu si chi phối việc chọn sách cho các thư viện nhà tù.
- Những thủ tục li dị làm chậm trễ chuyến đi của tôi và bóng đen của một cuộc Thế chiến khác đã phủ lên trái đất khi mà sau một mùa đông buồn chán và viêm phổi ở Bồ Đào Nha, cuối cùng, tôi tới được Hoa Kì.
- Sức khỏe của tôi tốt lên một cách đáng ngạc nhiên bất chấp hoặc chính bởi sự trống vắng và buồn chán ghê gớm.
- mà rốt cuộc, thực ra chẳng liên quan gì đến mỏ đồng của đảo Victoria hay bất cứ cái gì tương tự, như sau này tôi được ông bác sĩ tốt bụng của tôi cho biết.
- Trò chơi thật thú vị và mang lại kết quả mĩ mãn - trong trường họp của tôi - đến nỗi tôi nán lại cả một tháng sau khi đã đỏ da thắm thịt lại, hoàn toàn sung mãn (ăn, ngủ tốt như con gái dậy thì).
- Tôi lại bắt đầu quan tâm đến công việc - tôi muốn nói những nghiên cứu học thuật của tôi.
- Tôi thấy ông hớt hải chạy đi và gã tài xế của tôi lắc đầu khẽ cười.
- Bà dẫn tôi lên gác và rẽ trái - vào phòng “của tôi”.
- tuy nhiên, tôi cũng nhận thấy bức “Bản Sonata tặng Kreutzer” của René Prinet [49] treo trên đầu giường “của tôi”.
- “phòng riêng của tôi và Lo.
- “Tôi công nhận rằng đây không phải là một nội thất ngăn nắp gọn gàng,” bà chủ thân yêu tội nghiệp của tôi nói tiếp, “nhưng tôi cam đoan với ông (bà nhìn môi tôi) rằng ông sẽ rất thoải mái, vô cùng thoải mái, thật vậy.
- rồi qua căn bếp ở cuối dãy hành lang, phía tay phải của ngôi nhà - phía có cả phòng ăn và phòng khách (bên dưới phòng “của tôi”, về mé tay trái, chỉ có nhà để xe).
- người dẫn đường của tôi reo lên, và rồi, bất thình lình, không hề có dấu hiệu nhỏ nào báo trước, một con sóng xanh trào dâng dưới tim tôi và kìa, quì trong một vũng nắng, gần như khỏa thân, xoay mình trên hai đầu gối, người yêu dấu ở bãi biển Riviera của tôi đang dõi mắt nhìn tôi bên trên cặp kính râm..
- Một chiếc khăn với những chấm tròn buộc quanh ngực che kín đôi bầu vú thanh tân tôi từng ve vuốt vào một ngày bất tử khỏi đôi mắt khỉ đột đang già đi của tôi, nhưng trí nhớ còn tươi trẻ của tôi vẫn nhìn thấu.
- Vừa sợ vừa sướng (đức vua khóc vì vui mừng, kèn đồng vang dậy, bà nhũ mẫu say mèm), tôi lại nhìn thấy làn bụng yêu kiều của em thót vào ở chỗ cái miệng Nam tiến của tôi thoáng dừng lại.
- Trong cái khoảnh khắc lóa nắng tôi lướt mắt trên cô bé đang quì (đôi mắt em chớp chớp bên trên cặp kính đen nghiêm khắc - Herr Doktor [51] nhỏ bé, người sẽ chữa cho tôi khỏi mọi bệnh tật đau đớn) trong khi tôi đi qua bên cạnh em, đội lốt người lớn (một gã điển trai cao lớn đầy nam tính từ vương quốc điện ảnh), khoảng trống trong hồn tôi đã có thể hấp thụ mọi chi tiết của sắc đẹp rạng ngời của em, và tôi đối chiếu chúng với những nét của cô dâu đã qua đời của tôi.
- Ít lâu sau, lẽ dĩ nhiên, em, bé gái nouvelle* (mới) này, Lolita này, Lolita của tôi [52.
- “công quốc bên bờ biển” trong quá khứ bị hành hạ của tôi.
- Các quan tòa của tôi sẽ coi đây là một trò diễn của một gã điên có sở thích đồi bại đối với jruit vert* (quả xanh).
- “Đây là Lo của tôi,” bà nói, “và đây là những bông huệ của tôi.”.
- “Vâng,” tôi nói, “vâng.
- Cục cưng của tôi, người yêu dấu của tôi đứng một lúc kề bên tôi - em muốn xem những tranh minh họa - và mùi tỏa ra từ em gần giống hệt mùi của bé gái kia, bé gái.
- Haze nói, “tôi chả lạ gì.
- Có lẽ mình sẽ bị một đợt suy sụp nữa nếu cứ tiếp tục ở lại ngôi nhà này, dưới áp lực căng thẳng khôn chịu nổi của cám dỗ, bên cạnh người mình yêu – người yêu dấu của tôi - cuộc đời của tôi và cô dâu của tôi.
- Trong những giấc mơ ấy, ý nghĩ duy nhất của tôi là làm sao giấu không để kẻ thù thấy mình thất bại, trong khi hắn dần dần phát chán..
- và trong khi vẫn chăm chú dõi đôi mắt hơi cận thị nghiên cứu mảnh giấy đang cầm trên tay, tiểu nữ khách ngây thơ của tôi dần dần chuyển sang một tư thế nửa đứng nửa ngồi trên đầu gối tôi.
- Nét bán diện yêu kiều, đôi môi he hé, mái tóc ấm của em chỉ cách cái răng nanh của tôi độ bảy, tám phân.
- Làm sao có thể giải thích được cho vị độc giả thông thái của tôi (không khéo lông mày của ông giờ đã nhướn lên đến quá đỉnh cái đầu hói của ông chứ chả chơi), phải, mình không thể giải thích cho ông ta do đâu mà mình biết thế.
- có lẽ cái tai đười ươi của mình đã bất giác bắt sóng được chút xíu thay đổi trong nhịp thở của em - vì lúc này, thực ra em không nhìn vào những dòng nguệch ngoạc của mình, mà đang chờ với một vẻ điềm đạm pha lẫn tò mò - ôi, tiểu nữ thần trong vắt của tôi.
- Và em ở đó, lút giữa đám, miệng gặm cây bút chì, bị các thầy cô giáo ghét, mái tóc và cổ thành mục tiêu nhìn ngó của cả lũ học trò con trai, Lolita của tôi..
- bà này đã từng có lần che chở Lolita của tôi dưới đôi cánh kền kền của bà (Lo nhớ lại mùa hè năm 1944 ấy với một cái rùng mình phẫn nộ).
- Tôi muốn các vị độc giả uyên bác của tôi tham gia màn kịch mà tôi sắp dựng lại.
- tôi muốn các vị xem xét kĩ từng chi tiết và, bằng vào nhận định của chính mình để thấy rõ sự kiện ngọt như rượu nho này là xiết bao cẩn trọng và trong trắng nếu nhìn nhận một cách “thiện cảm vô tư”, theo chữ luật sư của tôi dùng trong một cuộc trò chuyện riêng tư giữa hai chúng tôi.
- Haze quá cố - cầu Chúa ban phước: cho con người đôn hậu ấy - đã hoài thai người yêu dấu của tôi vào giờ ngủ trưa ở một căn phòng quét vôi màu xanh lơ trong chuyến đi tuần trăng mật tới Vera Cruz và những vật lưu niệm về chuyến đi ấy, trong đó có Dolores, rải rác khắp chỗ trong ngôi nhà)..
- Trong khi vươn người để vứt cái hột của trái táo đã gặm hết vào vỉ lò sưởi, trọng lượng thanh tân của em, đôi chân trơ trẽn ngây thơ và cái mông tròn của em chuyển dịch trên cặp đùi căng thẳng, đau đớn, lén lút vật vã của tôi.
- và đột nhiên, một thay đổi huyền bí xảy đến với các giác quan của tôi.
- Treo lơ lửng trên bờ vực của khoái lạc (một ngón thăng bằng sinh lí tuyệt xảo có thể so với một số kĩ năng trong nghệ thuật), tôi tiếp tục nhắc lại hú họa theo em những từ rời rạc trong lời bài hát - barmen, kinh hoàng, cưng của anh, Carmen của anh, amen, a-amen, a-a- amen - như người mê ngủ vừa nói vừa cười trong mơ, trong khi bàn tay hoan hỉ của tôi trườn dọc theo bắp chân lấp loáng nắng của em lên đến tận cùng mức hồ như phải phép.
- “Này, nhìn xem!” tôi xuýt xoa - “nhìn xem em đã làm gì, em đã gây ra cái gì cho chính mình, ôi, nhìn này”.
- Đến đây, có lẽ tôi nên ghi lại toàn bộ lời của ca khúc thời thượng ấy - ít nhất là theo trí nhớ được huy động tới mức tối đa của tôi - tôi nghĩ mình chưa bao giờ thuộc nó thật chính xác.
- Ôi, Carmen của tôi, Carmen bé bỏng của tôi Ây-mấy-là, ấy-mấy-là, những ấy-mấy-là đêm.
- Và khẩu súng tôi dùng để giết em, ôi Carmen của tôi Khẩu súng tôi đang cầm trong tay.
- Và giờ đây, hãy xem những khổ sở của tôi được đền đáp như thế nào..
- Kế hoạch của tôi bây giờ là đi nghỉ ở vùng ven biển, đợi đến khai trường mới trở về tiễp tục cuộc sống dưới mái nhà Haze.
- Tôi tiếc cay tiếc đắng là em đã hiểu lầm “gu” thẩm mĩ của tôi về điểm này, vì tôi thực sự mê cái chút phơn phớt hồng kiểu Botticelli [80.
- Lolita ấy, Lolita của tôi mà Catullus [81] tội nghiệp sẽ mất vĩnh viễn.
- Lolita của tôi đã vào xe và sắp sập cửa, lại xoay hạ kính cửa xuống để vẫy chào Louise và hàng cây dương (mà em sẽ không bao giờ gặp lại nữa), ngắt quãng chuyển động của định mệnh: em ngước nhìn lên.
- Một lát sau, tôi nghe thấy tiếng người yêu dấu của tôi chạy lên cầu thang gác.
- và đáp lại lời cảm ơn như máy của tôi bằng một câu “không dám” nhã nhặn, Louise đôn hậu đặt vào bàn tay run rẩy của tôi một bì thư không dán tem và sạch lạ lùng..
- phải, mới Chủ nhật vừa rồi thôi, người thương của tôi ơi, khi tôi thỉnh Chúa xem nên làm như thế nào và đã được dạy là hãy hành xử như tôi đang làm lúc này đây.
- và rằng ông sẵn sàng gắn kết đời ông với đời tôi mãi mãi và mãi mãi và làm một người cha cho đứa con gái nhỏ của tôi..
- Bạn thân yêu nhất, trí tò mò của ông chắc sẽ được thỏa mãn nếu ông bỏ qua yêu cầu của tôi và đọc đến hết đoạn cuối cay đắng của bức thư này.
- Cũng có thể cái cụm.
- Phản ứng đầu tiên của tôi là ghê tởm và co mình lại.
- Có thể đã có những lần - nếu như biết rõ tính cách Humbert của tôi thì phải nói là ắt đã có những lần - tôi tỉnh táo tính tới chuyện lấy một góa phụ đứng tuổi (Charlotte Haze, chẳng hạn) không còn bà con thân thích nào trong cái thế giới rộng lớn xám xịt này với mục đích duy nhất là để tha hồ làm gì thì làm với con gái bà ta (Lo, Lola, Lolita)..
- Nhưng câu chuyện của tôi chừng này cũng đã đủ thô thiển rồi..
- Tất cả những chứng bệnh của tôi sẽ tiêu tan, tôi sẽ là một người lành mạnh.
- nhưng quả thật một ý tưởng tinh vi na ná như vậy, dùng dược phẩm, có reng lên trong bộ óc đầy âm vang và mây mù của tôi.
- Rồi - để nói một cách hình ảnh - tôi đập tan chiếc li và mạnh dạn tưởng tượng (vì lúc này tôi đã say những hình ảnh đó và coi khinh sự thanh lịch của bản chất mình) ra như thế này: cuối cùng, tôi đã hù dọa - không, chữ đó hơi quá - đã xiếc Haze-Lớn khiến nàng để cho tôi quan hệ với Haze-Bé, bằng cách nhẹ nhàng đe sẽ bỏ nàng, con bồ câu già si tình tội nghiệp, nếu nàng ngăn tôi chơi với con gái con vợ kế hợp pháp của tôi.
- May thay, câu chuyện của tôi đã tới hồi tôi có thể thôi nguyền rủa Charlotte tội nghiệp vì tính chân thực hồi cố..
- Nom nàng chải chuốt và cân đối, tôi phải công nhận thế, có thể nói đó là chị ruột Lolita của tôi - đây có lẽ là một ý mà tôi có thể duy trì miễn là đừng hình dung một cách quá tả thực cặp mông nặng nề, đôi đầu gối tròn trùng trục, bộ ngực chín nẫu của nàng, làn da cổ hồng hồng và thô ráp (“thô ráp” so với lụa và mật ong) cùng toàn bộ phần còn lại của cái thứ chán ngắt và thiểu não ấy:.
- Nàng Charlotte soi-disant* (gọi là) cô đơn và say đắm của tôi trong đời thường vốn là người thực tế và thích giao du.
- Ngay sau khi ít nhiều trở thành người tình của tôi (mặc dù được kích thích, “chéri* (người yêu dấu) rụt rè, nhiệt thành” của nàng - một chéri anh dũng.
- Mặc dù mắc lỗi đó, việc công bố này vẫn làm ấm trái tim gốm sứ của nàng - và khiến cái đuôi-rắn-chuông của tôi reng lên hân hoan khủng khiếp.
- Chính cái bụng trắng này, năm 1934, đã mang tiểu nữ thần của tôi lúc đó còn là một con cá nhỏ xíu co quắp.
- Tôi không thể tả với quí vị người vợ tội nghiệp của tôi dịu dàng cảm động đến mức nào.
- Thu nhập ít ỏi của tôi bổ sung vào thu nhập còn khiêm tốn hơn của nàng khiến nàng hân hoan như được một tài sản chói lọi.
- không phải vì tổng số gộp lại, là đủ thỏa mãn hầu hết nhu cầu sinh hoạt ở mức trung lưu, mà vì trong mắt nàng, ngay cả đồng tiền của tôi cũng.
- Nàng bộc lộ một sự tò mò vô độ hung hãn về quá khứ của tôi.
- Nàng muốn tôi tái hiện tất cả những mối tình của tôi cốt buộc tôi phải nguyền rủa chúng, chà đạp lên chúng, phủ định chúng hoàn toàn như một kẻ bội giáo, để bằng cách đó, xóa sạch quá khứ của tôi.
- Tôi rất khoái nghe Charlotte kể về một số thói quen đặc biệt của ông Harold Haze đôn hậu trong quan hệ tình dục, song nàng cho thái độ cười cợt của tôi là khiếm nhã;.
- Nàng hiếm khi nhắc đến Lolita của tôi - thực tế, nàng ít kể về em hơn là về thằng bé sơ sinh tóc vàng, nhạt nhòa, bức ảnh của nó loại trừ mọi ảnh.
- Ấy là chưa kể thái độ của nàng đối với những bức thư cục cưng ngon lành của tôi gửi về!

Xem thử không khả dụng, vui lòng xem tại trang nguồn
hoặc xem Tóm tắt