« Home « Kết quả tìm kiếm

lolita: phần 2 - nxb hội nhà văn


Tóm tắt Xem thử

- “Chắc là nước lúc đó lạnh lắm,” tôi nói..
- “Làm gì có chỗ,” tôi nói..
- “Mình nói gì vậy?” tôi hỏi, da mặt ở chỗ lưỡng quyền căng lên (tôi nhấn mạnh chi tiết này chỉ vì da con gái tôi cũng phản ứng cách đó khi có cảm giác tương tự: không tin, ghê tởm, bực tức)..
- “Chết tiệt, không,” tôi nói, “tôi chỉ tự hỏi là mình sẽ xếp con gái mình ngủ.
- Nơi chúng tôi và mấy cặp “uyên ương”.
- Dải cát trắng toen hoẻn nơi bãi tắm “của chúng tôi.
- Xin nhấn mạnh rằng chúng tôi tuyệt đối không phải là những kẻ giết người.
- “Chị làm chúng tôi hết hồn,” Charlotte nói..
- “Chuyện rất đơn giản thôi,” tôi đáp.
- Nàng cảm thấy không phải mọi sự đều ổn giữa hai chúng tôi.
- “Lúc này thì không,” tôi đáp, lật giở tập C của bộ The Girl’s Encyclopaedia (Từ điển bách khoa toàn thư về con gái) để xem một tấm ảnh in ở “mép dưới”, theo cách nói của dân nhà in..
- “Để cho nó yên,” tôi nói.
- “Mình đang hủy hoại đời tôi và đời mình,” tôi điềm đạm nói.
- “Tôi đã pha cho mình một li đồ uống,” tôi nói..
- Chúng tôi gặp nhau - và đã có một cuộc tình điên dại.
- rút lui, đóng cửa lại, để hai chúng tôi ở lại với nhau.
- Áo tắm? Đồ này, chúng tôi có đủ thứ mọi sắc độ.
- “Chúng ta nên đến Briceland vào giờ ăn tối,” tôi nói, “và sáng mai chúng ta sẽ thăm Lepingville.
- Chúng tôi đi tiếp..
- “Chúng ta còn cả một chặng đường dài,” tôi nói, “và tôi muốn đến nơi trước khi trời tối.
- Chúng tôi lặng lẽ qua một thị trấn lặng lẽ..
- “Lo có bao nhiêu tiền mặt?” tôi hỏi..
- “Vấn đề này sẽ được bổ cứu vào lúc thích hợp,” tôi nói, giọng giễu cợt..
- “Chớ có đi vệ sinh ở đây,” tôi nói, giọng kiên quyết.
- “Xin lỗi,” tôi thì thầm.
- “Tên tôi không phải là Humberg,” tôi lạnh lùng nói,.
- “Chúng tôi sẽ xoay xở cách nào đó,” tôi nói.
- “Bây giờ, thế này nhé,” tôi ngồi xuống nói trong khi em đứng cách tôi không xa và tự ngắm mình, hài lỏng, ngỡ ngàng một cách thích thú thấy hình ảnh hồng tươi như ánh nắng của mình choán đầy mặt gương tủ ngỡ ngàng và thích thú..
- “Bằng bầu trời mùa hè,” tôi đáp, “bằng những trái mận, trái vả và bằng máu-rượu-vang của các vị hoàng đế.”.
- vì Chúa, hãy đi ngủ đi.” Tôi bỏ chìa khóa vào túi và đi xuống cầu thang..
- “Quả là một cái tên kì lạ cho một phụ nữ,” tôi nói và thủng thẳng bỏ đi..
- “Giờ ấy, chắc chúng tôi cũng đã đi rồi.
- Chúng tôi nằm lặng thinh.
- “Chưa bao giờ,” tôi đáp, rất thành thật..
- “Có phải là Grace Angel không?” tôi hỏi..
- đi,” tôi nói.
- “Tôi sẽ xuống trong vòng một phút,” tôi nói.
- “Này,” Lo nói, mặt nhăn nhó như muốn khóc, “hãy dẹp chuyện ấy đi.” Tôi bèn thử gợi cho em lưu ý đến bản đồ đường sá - cũng chẳng ăn thua, mặc dù tôi không ngừng liếm mép.
- “Đồ gì?” tôi hỏi lại.
- “Ta sẽ dừng ở bất cứ chỗ nào em muốn,” tôi nói.
- “Hãy lại hôn ông già của em đi nào,” tôi thường bảo em, “và hãy vứt bỏ bộ dạng cáu kỉnh vô lối ấy đi.
- Hell’s Canyon [193] thứ hai mươi của chúng tôi.
- Chúng tôi đã có những cuộc cái lộn, lớn và nhỏ.
- Tôi thử dạy em chơi quần vợt để chúng tôi có thể có nhiều thời gian giải trí riêng với nhau.
- Đôi lần chúng tôi suýt lộ tẩy.
- và nếu như cơn hiểm nguy gớm ghiếc vừa sượt qua tôi không làm tôi suýt chết nghẹn, thì hẳn tôi đã có thể khoái trá với cái vẻ ngẩn tò te trên bộ mặt phong trần có đôi môi mỏng của lão khi tôi vừa tụt xuống khỏi chiếc ghế cao quầy bar vừa trả lời lão rằng “đội ơn Chúa”, tôi góa vợ..
- và nhãn hiệu kẹo,” tôi tự ý để thêm..
- “Chúng tôi,” tôi dẫn đểu, “những thủy thủ thời Trung cổ đặt trong chiếc chai này [207].
- Một con cu li tức tối xì chúng tôi một tiếng rồi rút lui.
- chúng tôi.
- Chúng tôi đã đi khắp nơi..
- Thực ra chúng tôi chẳng xem được gì.
- Chúng tôi phải đối mặt với một số sự việc.
- Lolita của tôi.
- “A, không,” tôi đáp, “có thể là bảo thủ, nhưng không phải là cổ lỗ theo cách người ta thường hiểu.”.
- “Xin lỗi, những vùng gì?” tôi nói..
- “Ờ,” bà ta hào hứng nói tiếp, “tôi thì có hút thuốc, và, như ông bác sĩ Pierce thường nói: tôi không tự hào về việc đó, nhưng tôi khoái nó.” Bà châm một điếu thuốc và khói phả ra từ lỗ mũi bà giống như một cặp ngà voi..
- Có một vài điều khác chúng tôi muốn biết.
- “Tôi luôn nghĩ mình là một người cha rất thông cảm,” tôi nói..
- “Tôi thấy cháu nó hoàn toàn bình thường và mãn nguyện,” tôi nói (cuối cùng, tai họa đang đến chăng? tôi đã bị phát hiện rồi sao? phải chăng họ đã kiếm được một tay thôi miên nào đó?).
- “Bà muốn nói trò chơi tình dục?” tôi hỏi, ra dáng thư thái, song thực ra là tuyệt vọng như một con chuột giá bị dồn vào góc tường..
- “Thôi được,” tôi nói, cái đệm ngồi của tôi hắt ra một tiếng thở dài mỏi mệt.
- Chúng tôi lại gặp rắc rối!”.
- “Không,” tôi nói, “tôi không muốn phá lệ.
- “À, có,” tôi đáp.
- Bé yêu của tôi.
- Chúng tôi bao giờ cũng ngưỡng mộ mỗi khi em đi qua.
- Lolita của tôi..
- Chúng tôi đã moi ra cuốn sách hướng dẫn du lịch cũ và những bản đồ đi đường.
- Em vô cùng hào hứng vạch lộ trình của chúng tôi..
- “Một xu cho những ý nghĩ của em,” tôi nói và em chìa tay ra liền, nhưng ngay lúc đó tôi phải hãm phanh khá đột ngột trước tín hiệu đèn đỏ.
- “Em thật là một con người ngộ nghĩnh, Lolita,” tôi nói một câu gì đại khái như vậy.
- Chúng tôi đã dừng ở một trạm xăng dưới tấm biển Pegasus [266.
- “Em vừa ra ngoài,” tôi nói (đôi xăng đan lấm đầy vết sỏi)..
- “Mày nằm yên đây,” tôi thì thầm với anh bạn nhỏ nhẹ bỗng và săn chắc của mình, rồi chúc sức khỏe nó bằng một li rượu gừng..
- “Người đàn ông ấy hỏi gì em thế, Lo?” tôi hỏi..
- Em đoán ông ta lạc đường.” Chúng tôi tiếp tục đi và tôi nói:.
- “Dù sao đi nữa,” tôi nói, chán không muốn gặng hỏi nữa, “bây giờ ta cũng đã nhìn rõ mặt hắn.
- và chúng tôi tiếp tục đi, im lặng, không bị bám theo..
- Chúng tôi ăn điểm tâm ở thị trấn Soda, dân số .
- “Bằng vào con số cuối cùng,” tôi nhận xét, “chắc Fatface [283] đã ở đây.”.
- “Cực kì xin lỗi, cục cưng của tôi, cục cưng cực tím của tôi,” tôi nói, tóm trượt khuỷu tay em, rồi nói thêm để chuyển đầu đề câu chuyện - chuyển hướng định mệnh, ôi lạy Chúa, ôi lạy Chúa: “Vivian quả là một phụ nữ cực kì.
- “Ba tưởng Quilty là một trong những kẻ ngày xưa theo đuổi em, hồi em yêu ba ở thành phố Ramsdale êm đềm ấy,” tôi nói để trêu Lolita..
- Tôi đã đọc nó hai lần.) Tôi ngước mắt lên khỏi lá thư và sắp sửa.
- “Vào xe đi,” tôi nói..
- “Xem này, Lo,” tôi bình thản nói.
- tôi nói tiếp khi chúng tôi đã vào trong xe - “tôi đã có một số biện pháp đề phòng.
- Cả hai chúng tôi đều đi đứt rồi.
- Trapp đã dừng lại sau chúng tôi khoảng năm mươi mét.
- Chúng tôi tiếp tục cuộc hành trình kì cục của mình.
- “Carmen của ta,” tôi nói (thi thoảng tôi vẫn gọi em thế), “chúng mình sẽ rời cái thành phố thô thiển chán ốm này ngay khi em khỏi bệnh.”.
- bởi vì, quả thật,” tôi nói tiếp, “chẳng có lí do gì để ở lại đây.”.
- Cảm ơn lắm lắm.” Hoặc: “Tôi có một khách hàng đã ở đây.
- liệu tôi có thể.
- và chúng tôi xem xét tình hình.
- “Trơ trọi một mình,” tôi đã nói thế ư? Pas tout à fait* (không hoàn toàn như thế).
- “Chồng có nhà không?” tôi nói, giọng khàn đặc, nắm tay thủ trong túi quần..
- Cả hai chúng tôi cùng ngồi xuống đi văng.
- “Đó không phải kẻ ta cần tìm,” tôi nói..
- “Nhất định là ta muốn thế,” tôi nói và trong một khoảnh khắc - lạ thay, đó lại là khoảnh khắc duy nhất nhân hậu, có thể chịu nổi trong suốt cuộc trò chuyện - chúng tôi sửng cồ lên với nhau như thể em vẫn còn là của tôi.

Xem thử không khả dụng, vui lòng xem tại trang nguồn
hoặc xem Tóm tắt