« Home « Kết quả tìm kiếm

tình yêu vượt thời gian: phần 1 - nxb lao động


Tóm tắt Xem thử

- “Mày đây rồi”, cô thì thầm với cuốn sách cổ như thế nó đang sống..
- “Cháu nghĩ là tìm thấy rồi.” Helen nhẹ nhàng thổi lớp bụi khỏi bìa sách và ghé mắt thật gần để xác định tựa đề.
- “Thứ này hơn hai trăm tuổi rồi”, Helen bối rối thông báo.
- Anh ta ngập ngừng chốc lát rồi nói, “Cô ta trông rất giống cô”..
- “Câu trả lời ở đâu đó”, cô lẩm bẩm một mình khi lách khỏi ổ gà to như miệng núi lửa trên đường..
- “Năm nào?” Cô ta du hành từ thời điểm nào, và tại sao? Cô mặc áo sơ mi cotton với những đường khâu hoàn hảo.
- “Scotland.” Cô gật đầu, mắt vẫn nhắm..
- “Cô tên gì, cô gái?” “Helen.”.
- Khi cô không nói gì thêm, anh hỏi tiếp, “Cô tìm kiếm tôi sao?”..
- Anh… anh trông chẳng giống người mà tôi từng thấy.”.
- Tôi đánh rơi thứ gì đó.” Helen liếc xuống tay mình.
- “Làm sao anh biết suy nghĩ của tôi?” Anh cười.
- “Cứ theo Kong, ngựa của tôi”, anh thốt lên..
- “Đúng.” Cô ngại ngần lúc anh đặt cái khăn lên chân mình.
- “Trước khi cô tới khu rừng”, anh tiếp tục truy vấn.
- Chuyện này không quan trọng.” Cô gác chân lên bệ, bôi thuốc mỡ.
- “Quyết định?” Anh gật đầu.
- “Anh nghĩ tôi là lí do anh ở đây?” “Cô tìm tôi, đúng không?”.
- “Nghe đây, tôi không biết để anh ở lại có phải một ý hay.” “Cô sẽ an toàn.” Simon nhìn quanh băng ghế và chọn lấy một chiếc gối..
- “Nè.” Cô đẩy quần áo sang chỗ anh.
- “Tôi không biết, Tiên đỡ đầu chăng”, cô lẩm bẩm một mình..
- Tôi là nhiếp ảnh gia”, cô giải thích.
- “Vậy sao anh còn làm thế?” “Cô là một người đẹp.”.
- “Anh đang tán tỉnh tôi.” Cô ngạc nhiên.
- “Anh ta không phải chàng trai của cháu”, Helen thốt lên..
- “Ta không phải luôn như thế sao, cháu gái?” Helen cười.
- Nhưng bà không thể tranh cãi với một bằng chứng sống.” Cô trỏ vào Simon..
- “Không, chỉ vậy thôi”, cô nói dối.
- “Chắc.” Helen lảng tránh ánh mắt..
- “Giữ lấy chúng”, anh chỉ đạo..
- “Thế này vô ích.” Helen thất vọng đóng quyển sách trên tay..
- Đừng vớ vẩn.” Cô gân cổ lên ra vẻ vô tội.
- Ý định H.Ô.N cô khiến anh phát Đ.I.Ê.N.
- “Những cuốn sách”, anh thốt lên và lùi lại.
- “Tôi tưởng anh phát hiện ra bằng chứng gì đó”, cô nói với anh..
- “Hãy viết ra từ đầu tiên của mỗi cuốn sách và tôi sẽ tìm một chương trình tính toán có thể kết hợp chúng lại.” Helen nguệch ngoạc tên mỗi quyển sách vào một mảnh giấy..
- “Tôi đi ngủ đây”, cô thông báo.
- “Tao không biết bà Dawson có nuôi mèo”, Helen nói với con mèo..
- “Mày là Tom hay Tammy phải không?” Cô nhìn nó mỉm cười.
- “Trông anh đúng như tôi tưởng tượng”, Helen vừa nói vừa đi đến chỗ cái ấm, rót cà phê vừa đủ cho mình..
- “Thôi nào”, anh nói..
- “Đó là máy cắt cỏ”, cô nói với anh, lần đầu tiên nghe thấy âm thanh..
- “Chúng ta sẽ tìm cách đưa anh về nhà”, cô trấn an anh.
- Thắc mắc là anh ta học được kỹ năng đó ở đâu? “Cô chắc hắn không có chìa khóa chứ?”.
- “Kiểm tra xem có thứ gì rời khỏi nơi của nó không.” Helen đã hoàn tất công việc quá sớm, bước tới chỗ anh.
- “Không, không thể bệnh hoạn như thế?” Cô lắc đầu, mặt tái nhợt..
- Hắn ta hoặc là một kẻ biến thái nào đó…” Helen co rúm người..
- “Tôi không chấp nhận cả hai”, Helen từ chối.
- “Philip không phải kẻ thù”, cô khăng khăng.
- “Đúng.” Helen và Simon ngồi trong xe trên đường rời khỏi ngôi nhà vắng chủ của Philip..
- “Là Helen đây”, cô tỏ ra bình thường hết mức có thể.
- Đi rồi? Ngày mai? “Cô đang nói gì vậy?”.
- “Cái vòng chết tiệt này.” Cô giật nó lần nữa.
- “Helen vòng cổ,” cô thì thầm.
- “Tháo nó xuống.” Cô giật nó bằng hai tay, kéo mạnh hòng cố làm đứt.
- “Tôi biết người làm vậy là có lí do”, cô nói với bất cứ ai có thể nghe được.
- Họ đang gửi đồ của tôi về”, Helen gác máy và quay sang nói với Simon..
- “Chuyện đó tôi không biết.” “Một quản gia chăng?” Helen nhún vai..
- “Ôi trời.” Helen xoa xát lòng bàn tay trên đùi qua lớp vải jean.”.
- “Khá ngon”, cô vừa nói vừa gắp một đũa mì xào bỏ vào miệng..
- Thứ này ngon.” Cô đưa cái hộp lên và gắp một miếng nữa.
- “Nếu phần còn lại dễ dàng, anh đã về nhà rồi”, Helen nói..
- “Chúa ơi, anh nghiêm túc chứ?” Helen dừng bước, anh cũng đứng lại..
- “Giúp nó”, anh nghe âm thanh trong đầu mình..
- “Còn hơn thế nữa”, anh nói..
- “Họ có thuốc trị điên”, Helen nói khi môi kề ly nước..
- Chống đối tất cả tri giác, không đề cập đến mọi chuyện mà tôi từng được dạy trong cuộc đời, tôi bắt đầu tin vào những chuyện anh nói với tôi kể từ khi chúng ta gặp nhau.” Cô hớp một ngụm nữa và nheo mắt khi chất lỏng màu hổ phách trôi qua cổ họng.
- “Gì? Mèo hả?” Cô nheo mắt nhìn anh..
- “Mèo con thì vô hại”, cô lập luận.
- “Thật à?” Cô nghiêng ly và uống cạn.
- Giờ tôi sẵn sàng rồi, anh chưa à.” Helen vẫy cô phục vụ, trỏ vào ly của mình..
- “Tôi sẽ đi lấy mấy cuốn sách”, cô nói rồi quay ra cửa..
- “Bà không cần phải như vậy”, Helen nói với bà và liếc Simon..
- “Nhà”, anh thở ra..
- “Con biết mẹ nhớ con.” Helen bước tránh ra khi người phụ nữ choàng vòng tay quanh Simon.
- “Nó không ở đây”, Helen hét lên điên cuồng..
- “Được sao? Ồ, phải… anh làm được.” Helen gật đầu ngay tức thì, hai mắt cô vẫn mở to đầy nghi ngờ.
- “Dạy tôi chuyện gì?” Helen ngồi xuống và tháo giầy.
- “Thứ mới mẻ nhất trong thời đại Trung Cổ”, cô thì thầm..
- “Không, không hẳn.” Cô chuyển khay thịt bò sau khi lấy một miếng nhỏ cho mình..
- “Không có chị em, anh em?” Helen lắc đầu..
- Cháu có bà Dawson”, cô trả lời dè dặt.
- “Đúng thế”, cô nói dối..
- “Được”, cô lặp lại thật to..
- “Anh… anh vừa… Ôi, Chúa ơi.” Cô lại lẩn vào bóng tối, những bóng đuốc ngoài kia in lập lờ trên tường.
- “Tôi nghĩ thế là tốt.” Cô bẻ ngón tay và nhướng mày..
- Nghệ thuật châu Âu cô biết đôi chút.
- “Chờ đợi thật tệ”, Helen nói..
- “Cháu nghĩ vậy”, Helen nói.
- “Không phải vì cháu biết cách làm sao để tạo ra nó, nhưng dường như mọi người có thể.” Helen chỉ vào một sợi dây quấn treo ở tay nắm cửa.
- “Wow”, cô thì thầm..
- “Anh ta có biểu hiện lạ sao?” Helen nghĩ anh ta khắc kỷ và đó không phải hành vi mới mẻ.
- “Thời đại này cũng có chuyện như thế à? Theo cháu thấy, mọi người hoặc đã kết hôn hoặc đang tán tỉnh.” Cô đã trông thấy không ít những cái liếc mắt nhướng mày của mấy gã đàn ông cao to dưới nhà..
- “Nếu lửa nhấp nháy và gió thổi từ hư không là chỉ thị, thì có lẽ điều gì đó đã xảy ra”, Helen nói và ngồi bên mép giường..
- “Vâng.” Cô bước tới và suýt ngã..
- “Tôi đang tìm Lãnh chúa Ian”, cô nói với gã.
- “Không”, cô trả lời không cần suy nghĩ..
- “Điên rồ”, cô nói khi bước ngang qua mặt anh, phỉ nhổ vào thời đại bất bình đẳng.
- “Helen”, anh chỉ quát tháo..
- “Gì?” Cô quay lại, đụng phải vuông ngực to khỏe, hoàn hảo của anh

Xem thử không khả dụng, vui lòng xem tại trang nguồn
hoặc xem Tóm tắt