« Home « Kết quả tìm kiếm

và chúa đã tạo ra đàn bà: phần 1 - nxb trẻ


Tóm tắt Xem thử

- “Em hỏi chiếc Simca đâu cơ mà, em chẳng thấy nó đâu cả,” Juliette nhắc lại..
- “Già Harpy tới kìa,” nàng thầm thì.
- “Phiền to cho em rồi đây” Juliette biến mất đằng sau các tấm ga giường..
- “Cháu sắp đi làm ạ “ Juliette thẽ thọt nói..
- “Mày coi chừng đấy nhé,” nàng cảnh cáo con thỏ.
- “Cả mày nữa, mày nói năng nghe hệt mụ ấy,” nàng nói với con chim..
- “Chào cả nhà nhé” nàng nói..
- “Xin chào ông Carradine,” anh ta nói hoạt bát..
- “Chú không đùa đấy chứ?” Juliette đáp.
- “Antoine!” Juliette kêu lên..
- “Anh ở Toulon có vui không?” nàng hỏi anh..
- “Cái tương lai mà ai cũng nói tới ấy là cái gì vậy chứ?” Juliette nhún vai.
- Kể cả khi không có anh,” nàng trêu anh..
- Ăn đậu thì giọng em sẽ trầm sâu và lại tốt cho tiêu hóa,” anh bảo Christian..
- “Con cảm thấy như chỉ ở đây mình mới hít thở được tự do thôi.” Anh chậm rãi thở ra.
- “Nè, Michel!” anh xốc cho mái tóc màu hạt dẻ của Michel bù xù cả lên.
- “Cái này bắt đầu mục rồi đây,” anh nhận xét, chân đá vào một thân thuyền cũ.
- “Bố cô ấy hồi xưa là thuyền trưởng tàu buôn,” anh nói từng chữ một rất rành rọt..
- Nếu vài người trong số ấy biết ông đã có mặt ở đây và đang định mở casino, họ sẽ cố bao vây ông và chừng đó thì sẽ có đủ thứ chuyện phiền hà.” Anh ta phẩy tay một cách mơ hồ..
- Ngay khi Juliette bước vào Chez Palmyre, nàng nghe tiếng bạn gọi, “Juliette ơi! Đây này.”.
- “Uống gì nhé” anh ta mời..
- “Ồ không.” Juliette nghe bạn nói thế liền giật thột mà không khỏi buột mồm.
- “Em có nhảy với anh không thì bảo?” Anh ta đấy Lucienne về phía sàn nhảy..
- “Tôi sẽ quay lại mời ông một ly” Juliette nói với ông ta rồi từ từ đi về phía anh em nhà Tardieu.
- “Chào Antoine,” Juliette vừa vẫy anh vừa lật đật tiến tới.
- “Làm ơn giữ giùm tôi cái này.” Nàng ngước lên Antoine.
- Anh muốn hôn em.” Anh cạ mũi vào chỗ hõm trên cổ nàng.
- “Cớ gì?” Juliette hỏi vẻ nghi ngờ..
- “Em sẽ làm tất cả những gì anh muốn, Antoine,” Juliette nói khẽ, e thẹn..
- “Bài em thích nhất đây” nàng nói..
- “Em cũng thế” Juliette đáp mơ hồ.
- Quên hết sao? Quên Antoine sao? Với anh ấy nàng chỉ là… chỉ là… nàng không muốn tự thừa nhận với chính mình.
- “Juliette” anh gọi.
- “Juliette!” anh lại gọi..
- “Em nợ ông một chuyến thăm,” Juliette đáp giản dị.
- “Hardy” nàng bổ sung..
- “Eric” bà ta nói, “anh là một linh hồn phiêu lạc.
- “Không, cám ơn.” Nàng quỳ lên cái xô pha bọc da, nhòm ra ngoài cửa sổ ngắm bến tàu chìm trong bóng tối..
- “Ối!” Nàng kể tay lên môi mà mút chỗ bị thương..
- “Vậy đó” Juliette bảo ông trong khi ông hôn tay nàng.
- “Em chả coi anh ta ra cái quái gì,” nàng nói, giọng nức nở.
- Thêm ly nữa nhé, Vigier?” Juliette nghe tiếng chai soda kêu xì xì.
- “Hà,” anh thở hổn hển.
- Chả làm gì cả, Antoine,” nàng thầm thì..
- “Lại đây với anh,” anh nói, đoạn kéo nàng lại gần và ôm nàng, ghì nàng vào ngực mình..
- “Ở lại đây,” anh nói, nửa ra lệnh nửa van nài..
- Em sẽ sẵn sàng khi nào anh muốn em.” Juliette lùi lại để đi, nhưng anh vẫn giữ nàng..
- “Đợi đã, Juliette,” anh khẩn nài khi nàng đi lấy xe.
- “Đến thứ Hai nhé” nàng quay đầu nói với lại.
- “Mấy cưng nhớ chị nhiều không?” nàng hỏi lũ thú, rồi gãi gãi sau tai từng con một.
- “Không đói à, Minuit?” Juliette nói với con chim..
- “Ồ vâng ạ “ nàng hám hở đáp.
- Bác biết chỗ đấy không? Là thành phố đẹp phải không?” nàng nói ngập ngừng.
- Nhưng coi chừng tụi mèo nhé, Minuit.” Nàng vỗ về cho con chim ra khỏi lồng, nó liền bay vút lên cây.
- “Nhưng cháu không muốn quay lại viện mồ côi,” nàng nói, cố ghìm nước mắt..
- “Giờ thì chị chỉ còn có mỗi cưng thôi “ nàng nói với con mèo..
- “Nếu bà đã giảng xong rồi thì làm ơn cho tôi lại mười franc,” Juliette tỉnh bơ nói..
- “Bà Morin đòi tôi phải ngồi trong phòng hay ngồi trong hiệu sách suốt cả ngày” Juliette nói, gần như trào nước mắt.
- “Này cô!” Juliette gọi với theo.
- “Cô quên tờ báo nè.” Nàng vòng ra khỏi quầy, bước ra bậc cửa thì thấy tấm lưng cứng đờ của thiếu phụ xa dần trên con hẻm.
- “Cô trả tiền mua tờ báo rồi mà” nàng lại gọi.
- “Cô lấy gì được cho cháu nào, Cooky?” Juliette hỏi đứa bé..
- “Nhưng mà cháu phải ôm chặt cô và hôn cô mới được kia.” Juliette áp chặt thân hình bé nhỏ vào lòng, vùi mặt vào mái tóc loăn xoăn của cô bé.
- “Chào bé cưng “ Juliette nói.
- Eric hỏi anh: “Anh đã nghĩ về vụ làm ăn giữa chúng ta chưa?”.
- “Trưa rồi!” Juliette hờ hững nói.
- “Đóng cửa,” nàng nói thêm với Michel rồi bước lại chỗ rèm cửa để kéo xuống.
- “Chả ích gì;” nàng nói với vẻ tuyệt vọng, đoạn vòng ra đằng sau hiệu sách lấy xe đạp..
- “Không.” Nàng chìa cái túi ra.
- “Giả sử em cưới ai đó thì sao?” anh buột mồm, ngạc nhiên nghe thấy lời của chính mình..
- “Muốn vui chơi cứ như ngày nào cũng là ngày cuối, chuyện ấy có là tự nhiên không? Em không biết tại làm sao em lại thế nữa, cứ như là có hai Juliette ấy…” Nàng đã giằng xe ra khỏi tay Michel, giờ thì nó nằm trên bờ biển, nàng dựa nó vào một cây cột..
- Mà cũng có thể” Juliette nói, nghe rất khổ sở.
- “Juliette!” anh hét, vụng về bò theo nàng.
- “Juliette!” Nàng trông cô đơn biết mấy trên những hòn đá đó, lẻ loi biết mấy.
- “Em có làm vợ anh không?” anh nhẹ nhàng nhắc lại..
- “Juliette, anh muốn em làm vợ anh biết bao, anh muốn cưới em, hãy tin anh.” Anh đưa khăn tay của mình cho nàng rồi sốt sắng đợi nàng lau khô mắt.
- “Sắp trào rồi” Juliette nói, bình thản..
- “Anh ấy không tới đâu” Juliette bướng bỉnh đáp..
- Sáng mai tám giờ là phải có mặt ở chỗ làm rồi.” Anh chìa tay vuốt tóc Michel.
- “Chúc em may mắn” Anh chui vào xe và xe liền rồ bánh chạy đi..
- “Bây giờ thì không,” Juliette đáp mà không chậm bước bên cạnh Michel..
- “Thôi mà,” Juliette thúc anh, cố kéo anh đi vòng qua Rene.
- “Ngừng lại đi, thôi đi, anh giết anh ấy mất,” nàng rú lên.
- “Em không ngờ anh lại có thể gan góc đến thế,” nàng nói.
- “Anh ấy đánh nhau,” Juliette bổ sung..
- “Làm ơn đi, cả nhà, cứ ăn tiếp đi,” Juliette khẩn nài, không chịu nổi những cái nhìn chằm chằm lâu hơn nữa.
- “Em đi chút rồi quay lại ngay” nàng nói..
- “Bệnh nhân đã hồi phục rồi,” anh nói.
- Vợ anh.” Anh ngồi dậy rồi lướt hai bàn tay dọc thân thể nàng, dịu dàng khám phá tấm thân ấy.
- “Em đẹp quá” anh lại nói, trầm trồ sửng sốt..
- “Kể cả khi anh chỉ thấy được em có một nửa thôi hay sao?” nàng hỏi..
- “Michel, đừng!” nàng hét.
- Dễ thương quá!” Anh rụt người lại, ánh sáng phai đi khỏi mặt anh, và nàng không chịu nổi điều ấy.
- “Anh chưa bao giờ nghĩ…” anh dợm nói, ngập ngừng.
- “Không,” anh nói vẻ đắc thắng.
- “Dù sao thì em cũng thích thế này” Juliette vừa nói vừa đứng dậy.
- “Em có phải đi ngang qua phòng ăn mới xuống được dưới bếp không?” Juliette hỏi..
- “Làm ơn chuyển cho bánh mì ạ,” Juliette nói.
- “Con có thể cho anh ấy bất cứ gì anh ấy muốn” Juliette tự lấy vài cái bánh ngọt trên bàn rồi đi về chỗ cầu thang.
- “Chúc cả nhà ngủ ngon,” nàng nói với qua vai trong khi lên lầu.

Xem thử không khả dụng, vui lòng xem tại trang nguồn
hoặc xem Tóm tắt