« Home « Kết quả tìm kiếm

và chúa đã tạo ra đàn bà: phần 2 - nxb trẻ


Tóm tắt Xem thử

- “Nghe,” Juliette hăm hở nói.
- Tuyệt cú mèo!” Nàng rời khỏi chỗ ngồi chênh vênh bên cửa sổ, lại gần cái đài để vặn tiếng to lên..
- Tui muốn làm cho anh ấy hạnh phúc.” Nàng đi vào phòng và lại mở radio, xoay núm âm lượng xa hết cỡ..
- “Đây nè,” anh cầm một cái đầu cá giơ ra toòng teng mà nói với con mèo.
- “Làm ơn cho nói chuyện với Paris, Littré 12-34.” Anh ta đợi kết nối, rồi chuyển ống nói cho Eric..
- “Cho em một trăm franc,” nàng nói với anh..
- Mẹ ơi,” anh gọi.
- “Con có làm mà” nàng nói, với Michel đúng hơn là với bà.
- “Dĩ nhiên,” nàng đáp vẻ bực tức, nhưng không nhìn lại mắt ông..
- “Kiếm tiền ở xưởng thuyền á?” nàng hỏi cay đắng.
- “Mẹ ơi” anh đã bảo bà.
- “Vậy là thỏa thuận xong rồi,” anh thông báo với Eric Carradine..
- “Này, ông Carradine,” Antoine lập luận.
- Ký xong hết rồi.” Anh hôn nàng.
- “Ông không được để anh ta quay về, Eric” nàng nài nỉ.
- anh ấy… Michel…” nàng lắp bắp chẳng ra câu cú gì..
- “Juliette,” anh dịu dàng nói.
- Juliette nhìn anh với vẻ đắc thắng, đoạn hôn môi chồng và thì thầm, đủ to để người khác cũng nghe, “Anh trông nom em rất tốt vào các buổi tối.
- “Chắc mình đi ngủ thôi.” Nàng lại duỗi người rồi đi ra khỏi phòng, cẩn thận chuyển trọng lượng cơ thể từ chân này sang chân kia để cho cặp hông nàng đong đưa ngúng nguẩy, biết rằng cả ba anh em đều đang dõi mắt nhìn theo nàng..
- “Em còn đợi cái quái gì nữa? Nghe lời mời rồi chớ, phải không?” Anh bắt đầu lẩm nhẩm các con số vừa đủ mình nghe..
- “Chúc ngủ ngon,” anh vừa nói vừa đóng chặt cửa sau lưng mình..
- Chỉ cần nhìn em như vầy là anh hạnh phúc” Anh lại gần hơn..
- “Giờ thì anh hết thoát được rồi,” nàng nói..
- “Anh không nghĩ đến chuyện cố thoát đâu.” Anh đẩy nàng về phía giường rồi cả hai cùng đổ kềnh xuống trên mép chăn kéo lê trên sàn, cùng ngã vật xuống chiếu, Michel ở trên..
- “Thế này còn tốt hơn nữa,” anh lẩm bẩm..
- “Cái gì?” Antoine châm một điếu thuốc khác..
- Hôn em đi!” nàng khẩn nài.
- Em sợ,” nàng rên rỉ..
- Juliette?” anh gặng hỏi nàng..
- “Em lạnh này, Juliette” anh nói, nằm xuống cạnh nàng.
- “Hạnh phúc sao mà khó,” nàng nói với vẻ mơ màng..
- “Không,” anh nói.
- Ông chưa khi nào phải nói ‘Antoine’.
- “Chai không” nàng nói, lại vung súng ra trước mặt mình..
- “Nào thì cứ làm đi, thách đó” nàng khiêu khích ông..
- Về nhà đi.” Antoine bảo anh.
- “Nhanh lên, Christian,” nàng nói khẽ với cậu em chồng.
- “Cút đi” anh vừa ra lệnh vừa lại gần hơn.
- “Antoine,” nàng nghe giọng mình nói..
- “Đi thôi,” Antoine nói..
- Juliette thẳng người lên mà hỏi chồng, “Anh đi Marseilles à?”.
- “Đưa cho mẹ đi,” Antoine nạt nàng..
- “Em đi ngủ đây,” nàng thông báo.
- “Cái vụ tiền tiền bạc bạc này em chán lắm.” Nàng ngáp rõ to rồi đi lên cầu thang..
- “Marseilles,” nàng lẩm bẩm trong giác ngủ và gạt tay anh đi..
- “Xe buýt nửa giờ nữa là chạy” anh nói với nàng..
- “Juliette” anh lay nàng mạnh hơn.
- “Tụi tôi có kéo tới phòi ruột ra thì cũng vậy thôi.” Anh ta thẳng người lên..
- “Đi nào,” nàng thì thầm với cậu.
- “Đi thôi!” nàng hét..
- Ra khỏi thuyền ngay,” anh nhắc lại nghiêm khắc hơn..
- “Không, đồ ngu,” Antoine quát nàng.
- Hơn thằng kia,” anh nói, hất đầu về phía Christian..
- “Vậy,” anh nói, “cô muốn thấy sợ là ra làm sao phải không? Muốn thấy thật không?”.
- “Ngồi xuống, tôi bảo gì làm nấy,” anh ra lệnh cho Juliette..
- “Hà, cái trò này mới thật là hay cho cô đây,” anh nói.
- “Mẹ kiếp, cô có chuyện gì vậy hả?” anh quát nàng.
- “Em chả coi ra gì cả,” nàng thét lại.
- “Em thích thế này,” nàng nhắc lại, phát âm tròn vành rõ chữ, để anh nghe ra thật kỹ, đừng lầm..
- “Antoine, Antoine ơi!” nàng thét.
- “Em… em bơi không giỏi lắm” nàng cố nói.
- “Anh có dậy không hả, đồ chó ướt kia?” nàng hỏi vặn, gay gắt.
- “Antoine ơi!” nàng gọi..
- Tôi khốn khổ quá chừng” Nàng lảm nhảm, nóng hầm hập, mê sảng.
- Giờ thì hỏng bét hết rồi.” Nàng vươn tay tìm cậu, siết chặt lấy tay cậu, muốn nói..
- Giờ thì sụp đổ hết rồi,” nàng tuyệt vọng nói..
- “Tôi nóng quá,” nàng phản đối..
- “Tao đang tự hỏi thằng kia làm cái gì trên này mà lâu vậy,” anh nói giọng lè nhè..
- Đừng có quên.” Anh thở hổn hển do phải nói ngần ấy vì lưỡi anh đang đờ ra, chữ này chữ kia líu cả vào nhau..
- Nếu anh thấy được.” Antoine lại gật..
- “Rồi thì,” anh kết luận, “em còn gặp được Courtin sau khi ăn tối hôm qua nữa.
- “Con đi chuyến xe buýt đêm,” anh giải thích.
- “Nói con nghe có chuyện gì xảy ra,” anh khẩn nài..
- Con hy vọng mẹ thích.” Anh đặt cái đồng hồ vào trong tay bà rồi ra khỏi bếp, tiếng của mẹ anh nói với theo sau..
- “Juliette,” anh vừa nhẹ nhàng nói vừa đi vào phòng.
- “Kinh quá” nàng nói với anh phục vụ quấy.
- “Cô không muốn đợi à? Đợi Lucienne,” anh phục vụ quầy đề nghị..
- “Anh không thấy tôi đang bận à?” Anh nghe có tiếng chuông ở đầu dây bên kia.
- “Đợi chút,” anh nói vào ống nói..
- “Cái gì vậy?” nàng hỏi anh phục vụ quầy..
- “Có muốn múa không, thưa cô?” anh ta hỏi.
- “Đầu ơi là đầu!” anh nói.
- “Ở đâu?” anh hỏi gặng..
- “Con đĩ nhơ nhớp của chú.” Anh dằn rõ, kéo dài từng chữ..
- Thậm chí anh đây còn không được bảo hiểm nữa.” Anh lại ngồi thịch xuống ghế, cái ghế kêu ken két vì sức nặng của anh..
- “Chuyện gì vậy?” anh hỏi bằng giọng đầy mỉa mai.
- “Tôi không cạo râu à?” anh cà cà nắm tay bẩn thỉu vào râu cằm mình..
- “Không!” anh hét to vào mặt Antoine.
- “Vậy tốt hơn,” anh nói..
- “Anh muốn nói chuyện với em, Juliette,” anh nói..
- “Không,” nàng hét.
- “Để cho em yên!” Nàng vẫy tay về phía các nhạc công, khích lệ họ hãy chơi tiếp vì khi thấy Michel vào họ đã ngưng phắt lại.
- “Tiếp đi!” nàng thét.
- “Đi mà,” anh nằn nì..
- “Múa đi!” nàng hét với gã mặt đen như mun.
- “Có chuyện gì ở đây vậy?” Antoine hỏi ông..
- “Tội nghiệp Michel,” anh nói.
- “Em không phải khóc nữa đâu” anh nói.
- “Mặc váy vào đi,” anh nói.
- Vadim ca tụng: “Nàng đến từ một chiều không gian khác, ở đâu đó ngoài vũ trụ

Xem thử không khả dụng, vui lòng xem tại trang nguồn
hoặc xem Tóm tắt