« Home « Kết quả tìm kiếm

Bài tập làm văn số 3 lớp 9 - Đề 1: Hãy kể một lần tình cờ xem trộm nhật kí của bạn


Tóm tắt Xem thử

- Đề 1 bài viết số 3 lớp 9: Hãy kể một lần tình cờ xem trộm nhật kí của bạn.
- Giới thiệu câu chuyện: lần mình xem trộm nhật kí của bạn.
- Nguyên nhân nào khiến em xem trộm nhật kí của bạn: vô tình nhìn thấy hay cố ý lấy để đọc?.
- Bạn em lúc đó đang làm gì chủ quan để em thấy cuốn nhật kí?.
- Em bắt đầu xem cuốn nhật kí đó với tâm trạng thế nào?.
- Trong cuốn nhật kí ghi những nội dung gì? Phần nào của cuốn nhật kí khiến em ấn tượng nhất và để lại nhiều suy tư cho em nhất?.
- Thái độ của em sau khi đọc cuốn nhật kí đó ra sao?.
- Bạn em khi biết em đọc trộm cuốn nhật kí ấy đã có thái độ và hành động như thế nào? Thái độ và hành động đó làm em cảm thấy ra sao?.
- Việc đọc trộm nhật kí của bạn có kết quả thế nào?.
- Dàn ý kể về một lần em trót xem trộm nhật kí của bạn - Bài mẫu 2.
- Với tôi, đó là một lần trót xem trộm nhật kí của bạn..
- Kể lại tình huống dẫn đến việc xem trộm nhật kí của bạn: Đến nhà bạn học nhóm;.
- cầm hộ bạn cặp sách… vô tình nhìn thấy quyển nhật kí của bạn..
- Xem để hiểu thêm về bạn, sự tò mò đã chiến thắng, quyết định cầm quyển nhật kí rồi mở ra xem (kể đan xen với miêu tả nội tâm bằng ngôn ngữ độc thoại)..
- Kể lại một số nội dung được ghi trong nhật kí: Hoàn cảnh khó khăn hiện tại của gia đình bạn? Suy nghĩ của bạn về tình bạn, tình thầy trò?....
- Hãy kể một lần tình cờ xem trộm nhật kí của bạn - Bài tham khảo 1.
- Trong ngăn kí ức ngày hôm qua của mình, tôi có thể quên nhiều thứ nhưng không thể quên lần trót xem trộm nhật kí của Mai.
- Mai là cô bạn gái thân thiết nhất của tôi.
- Chúng tôi chơi với nhau từ hồi còn bé xíu nên tôi hiểu Mai rất rõ.
- Một lần tôi đến nhà Mai mượn sách.
- Nhưng tôi lại ngập ngừng, tôi muốn biết thêm về Mai, muốn biết Mai ghi nhật kí như thế nào? Tôi không kìm được tay mình tiếp tục mở cuốn sổ và cũng không kìm được mắt mình đọc nó.
- Tôi đã cố gắng nhưng mắt tôi vẫn dán vào.“Trời ơi! Lẽ nào cuộc sống của Mai là như vậy? ”Bỗng tôi giật bắn mình, Mai xuất hiện ngay trước mặt.
- Tay tôi run bắn, cuốn nhật kí rơi bộp xuống đất, tôi đứng trân trân, bất động, không nói được lời nào.
- Về đến nhà tôi đóng sập cửa phòng lại, thở hổn hển, bần thần ngồi xuống ghế, tôi tự trách mình tại sao lại làm như vậy? Tại sao tôi không chiến thắng được sự tò mò của chính mình? Tại sao? Tôi buồn bực quăng cả chồng sách xuống đất.
- Tôi ước gì chuyện đó chưa bao giờ xảy ra và ngày mai chúng tôi lại cùng nhau đến lớp.
- Tôi suy nghĩ miên man, nhớ lại những trang nhật kí đầy nước mắt của bạn.
- Tôi không tin vào những gì mình đã đọc.
- Vậy mà tôi đã tưởng mình hiểu về Mai rõ lắm.
- Nhưng tôi lo Mai vẫn trách móc, vẫn giận tôi và bạn sẽ chẳng bao giờ nói với tôi một lời nào nữa bởi tôi đã cố tình xen vào bí mật đau buồn mà Mai hằng cất giữ.
- Cứ thế, suốt một đêm trường tôi không sao thoát khỏi sự ăn năn, day dứt….
- Tôi tin tưởng một tương lai rộng mở, sáng tươi sẽ đến với người bạn của tôi.
- Và tôi nữa, tôi tự hứa với mình sẽ chẳng bao giờ lặp lại sai lầm dại dột thuở ấu thơ.
- Đâu ai biết rằng tình bạn thân của chúng tôi bắt đầu từ một việc hiểu lầm.
- Và chính quyển nhật kí của Linh đã là nhịp cầu nối chúng tôi lại với nhau trong một lần tôi trót xem nhật kí của Linh..
- Chỉ thấy căm tức cái Linh vì nó chiếm vị trí ưu ái của tôi trong lòng thầy cô và bạn bè.
- Lúc ấy, tôi thấy thật lạ, nó chẳng bao giờ ra vẻ “ta đây”, lúc nào cũng chăm chú học bài, giờ ra chơi nó cũng ít ra ngoài đùa nghịch cùng các bạn.
- Lạ thật, lớp học đã được quét dọn sạch sẽ, bàn ghế được kê ngay ngắn,…Linh nhìn tôi cười thân mật: “Mình đến sớm nên đã trực nhật dùm bạn rồi.” Tôi không một lời cảm ơn mà quay ngoắt đi thẳng ra ngoài, trong bụng thầm nghĩ: “Lại làm ra vẻ chăm chỉ, ngoan hiền để mọi người khen ngợi đây mà”… Thắm thoắt, chỉ còn hai ngày nữa là chúng tôi nghỉ hết học kì I..
- Nó bảo bọn con gái bày trò rủ Linh đi chơi để xem trộm nhật kí của Linh.
- Tôi không ưa trò này của bọn con gái.
- Từ đây hết ra vẻ ta đây rồi nhé!” Tôi sung sướng nghĩ thầm nhưng lòng cũng có điều gì đó bất nhẫn lắm.
- Tôi không cưỡng được sự tò mò: “Không biết Linh viết gì trong ấy, chắc là nó cũng chẳng ưa gì mình đâu?.
- Mình có nên xem không? Không nên đâu, xem trộm nhật kí của người khác là xấu lắm.
- Tôi cầm quyển nhật kí lên và đọc lướt qua..
- Linh còn viết nhiều nữa xoay quanh chuyện học hành, bạn bè, trường lớp,…Tôi rất ân hận và thái độ vừa qua đối với Linh.
- Mong rằng bạn sẽ ở lại cùng học với chúng tôi..
- Sau đó tôi đã tìm cơ hội và nói chuyện thẳng thắn với Linh.
- Mong rằng tình bạn của chúng tôi sẽ kéo dài mãi mãi..
- câu nói này đã ghi sâu vào tiềm thức của tôi.
- Trong ngăn kí ức của tôi, chắc chắn tôi sẽ quên đi nhiều thứ, nhưng tôi sẽ không bao giờ quên được một lần tôi trót xem nhật kí của Nga.
- Nga là cô bạn thân của tôi từ hồi còn bé nên tôi rất hiểu tính Nga.
- Từ sau nhà, tiếng dép lạch cạch cung với giọng nói của Nga vang lên:.
- Tôi chạy ào lại phòng Nga, nằm dài trên chiếc giường đầy gấu bông của bạn ấy..
- Đưa mắt nhìn quanh một lượt tôi bật dậy, lại góc học tập của Nga.
- Là bạn rất thân nên chúng tôi thích đọc sách như nhau, nhất là truyện tranh.
- Kệ sách của Nga đủ các loại đến nỗi đầy kín cả.
- Trên mặt cuốn sổ còn được ghi dòng chữ "Những dòng tâm sự của tôi".
- Ôi không đây là nhật kí của Nga..
- Tôi nghĩ thầm và định để vào chỗ cũ, nhưng sao lại cứ ngập ngừng, tôi… hình như tôi muốn biết thêm về Nga… tôi muốn biết xem Nga ghi những gì? Tôi không kiềm chế được đôi tay mình và đã mở nó ra.
- Tôi biết hành động như thế này là đã xâm phạm đời tư cá nhân của Nga nhưng sao tôi lại không kìm được đôi mắt mình, không kìm được sự tò mò của bản thân.".
- Trời ơi! Lẽ nào cuộc sống của Nga là như vậy?".
- Bạn… bạn thật là quá đáng!.
- Thời gian ngay lúc này đây trong tưởng tượng của tôi cứ như nó đang tạm ngừng… ngừng lại để đếm từng nhịp tim, hơi thở của cả hai.
- Mọi vật như cũng đã đứng yên, ngay lúc này tôi cảm nhận được nhịp đập trái tim của Nga… hình như… nó cũng đang giận dữ.
- Tay tôi run cầm cập, cuốn nhật kí như nặng hơn rơi bộp xuống đất vì đôi tay của tôi không còn một chút sức lực nào nữa, tôi đứng trân trân, bất động, không nói được lời nào.
- Ánh mắt Nga lúc này sáng bừng lên nhìn thoáng qua có thể cảm nhận biết đó là một ánh mắt tức giận… nhưng… tôi nhìn kĩ và thấy được ẩn chứa bên trong là sự yếu đuối.
- Lúc đó, nét mặt Nga đỏ bừng lên, như đang ngại ngùng điều gì đó… Chắc tôi sẽ không bao giờ quên được ánh mắt rưng rưng, đôi môi run lẩy bẩy đầy tức giận của Nga lúc đấy.
- Tôi vụt chạy đi như thể để trốn tránh ánh mắt ấy, mà lòng nặng trĩu… Tôi có cảm giác như đường về hôm nay xa hơn.
- Về đến nhà, tôi đóng sập cửa phòng mình lại, thở hổn hển như một kẻ ăn trộm vừa bị rượt bắt, bần thần ngồi xuống ghế, tôi tự trách mình tại sao lại làm như vậy? Tại sao tôi lại không thể chiến thắng nổi sự tò mò của chính mình?… Tại sao?… Tôi buồn bực quăng cả chồng sách xuống đất, vậy là tiêu tan ý định khai trương mấy quyển sách mới.
- Tôi thầm ước… ước gì chuyện đó chưa bao giờ xảy ra và ngày mai tôi lại có thể cùng Nga vui vẻ đến lớp.
- Tôi suy nghĩ miên man, nhớ lại những trang nhật kí viết trong nước mắt của Nga tôi buồn.
- Tôi không tin vào những gì mình đã đọc, càng nghĩ tôi lại càng thấy thương Nga hơn.
- Lúc này, trong đầu tôi tưởng tượng ra hình bóng của Nga cô đơn và buồn bã trong căn nhà lớn.
- Mọi ngày qua lại với Nga thường xuyên nhưng chính sự tự tin, bản lĩnh và nghị lực của Nga đã lấp đi những nỗi buồn của Nga đến nỗi chính tôi cũng không thể nào nhận ra..
- Nhưng tôi lo Nga vẫn trách móc, vẫn giận tôi và Nga sẽ chẳng bao giờ nói với tôi một lời nào cả bởi tôi đã vô tình xen vào bí mật đau buồn mà Nga hằng cất giữ trong sâu thẳm trái tim mình lâu nay không hề chia sẻ tâm sự với ai.
- Cứ thế, suốt cả một đêm, tôi không sao thoát khỏi sự ăn năn, day dứt....
- Tôi đi học sớm hơn thường ngày, đứng chờ Nga dưới gốc cây đầu đường nơi mà chúng tôi vẫn thường hẹn nhau cùng đi học.
- Nga ơi! Cho mình xin lỗi nha! Mình… không cố ý làm vậy đâu mà..
- Trông kìa! Những chú chim bay lượn trước mắt chúng tôi như đang múa hát ríu ron, nắng dường như cũng ấm áp hơn ban đầu để sưởi ấm chúng tôi hay đang sưởi ấm tình bạn thân thiết này.
- Vừa nói cười vui vẻ với Nga tôi vừa thầm nghĩ về những điều mà tôi đã lén đọc được trong quyển nhật kí của Nga.
- Như thể nhắc với tôi rằng tôi chưa bao giờ hiểu được người bạn thân, những biểu hiện bên ngoài không thể nói lên được phẩm chất bên trong của một con người.
- Tôi tự nhủ với bản thân mình rằng từ nay nên quan tâm, chia sẻ, tâm sự với Nga nhiều hơn để phần nào vơi đi được nỗi cô đơn, tủi thân của Nga..
- Tuấn là bạn thân nhất của tôi.
- Chúng tôi chơi với nhau từ hồi còn bé xíu, có chuyện gì cũng kể cho nhau nghe, vui buồn cùng chia sẻ.
- Ngỡ tưởng hai đứa chẳng có gì phải dấu nhau vậy mà chỉ vì quyển nhật kí của Tuấn và sự dại dột của tôi mà đã có chuyện xảy ra.
- Bất chợt, đôi mắt đang dò dẫm của tôi dừng lại ở gáy cuốn sổ có dòng chữ.
- Hình như là nhật kí thì phải - tôi nghĩ thầm - mình đọc thử chút để xem bấy lâu nay mình có nghĩ nhầm về thằng bạn thân không! Tôi.
- Tôi khẽ đóng cánh cửa phòng Tuấn rồi mở cuốn nhật kí ra đọc.
- Khi thì “mình không thích thái độ của Uyên với bọn thằng Bình, thằng Dương tí nào cả, ít ra cũng phải nhắc bài cho nó để nó đỡ điểm kém chứ.
- Mình biết tối hôm qua Bình phải đi học thêm đến tối mịt mới về nên nhắc bài cho nó đỡ tội”, rồi thì “mình nghĩ Uyên nên sửa cái tính tự ti ấy đi thì hơn, có thế mới hòa nhập được với mọi người chứ”.
- Thôi chết! Nó mà biết mình đọc trộm nhật kí thì coi như xong”.
- Tôi chưa làm những việc thế này bao giờ: Đọc trộm nhật kí của người khác, xấu hổ quá đi thôi.
- Mãi đến lúc ngủ, tôi mới tĩnh tâm lại và nghĩ cách giải quyết:” Nếu mình không đọc nhật kí của Tuấn thì có lẽ giờ này đã yên giấc rồi.
- Nhưng cũng nhờ đọc nhật kí của Tuấn mà biết mình có những khuyết điểm phải sửa, chắc Tuấn ngại nói thẳng.
- Và cuối cùng tôi thiếp đi, trong lòng còn lo ngại về thái độ của Tuấn khi nhận lời thú tội của tôi nhưng tôi cũng thấy thanh thản, nhẹ nhõm hẳn.
- Hôm sau gặp Tuấn, tôi đã nói ra hết sự thật.
- Trái với tưởng tượng của tôi, Tuấn đã tha thứ hai chúng tôi lại thân nhau như xưa.
- Một lần tôi đọc trộm nhật kí là quá đủ, tôi sẽ không bao giờ lặp lại điều đáng xấu hổ đó nữa.