« Home « Kết quả tìm kiếm

Bài văn mẫu Lớp 9: Bài viết số 3 (Đề 1 đến Đề 4) Tuyển tập 57 bài văn mẫu lớp 9 hay nhất


Tóm tắt Xem thử

- Chúng tôi chơi với nhau từ hồi còn bé xíu nên tôi hiểu rất rõ Mai.
- Chúng tôi đi đâu cũng đi cùng nhau.
- “Cái gì vậy nhỉ!” Tôi tò mò nghĩ thầm và cố lôi nó ra, một quyển sổ cũ kĩ, tôi mở ra xem.
- Đang đọc bỗng dưng tôi nghe thấy tiếng “xoảng”, tôi quay đầu lại: Mai!.
- Đêm đó, tôi cứ trằn trọc mãi – tôi ước gì chuyện đó chưa bao giờ xảy ra vì ngày mai chúng tôi lại cùng nhau đi học.
- Hai chúng tôi xích gần lại nhau hơn.
- Chúng tôi đã nói với nhau biết bao chuyện, nhưng tuyệt nhiên không ai nhắc đến chuyện buồn của Mai.
- Đó là cuộc trò chuyện cuối cùng của chúng tôi.
- Chúng tôi chơi với nhau từ hồi còn bé xíu nên tôi hiểu Mai rất rõ.
- Tôi ước gì chuyện đó chưa bao giờ xảy ra và ngày mai chúng tôi lại cùng nhau đến lớp.
- Đó là một ngày cuối năm lớp 8, khi cái nắng oi ả và tiếng ve râm ran trên từng bụi cây đã gọi mùa hè của chúng tôi trở lại.
- Mà Lan lại đang ở ngoài… Cái tình tò mò của tôi lại nổi lên, nhưng nếu xem trộm quyển sổ của người khác như thế là rất xấu… Tôi mông lung trong những suy nghĩ, cái quyển sổ nhỏ xinh kia cứ như đang trêu tức tôi.
- Chúng tôi thân nhau từ hồi đó….
- Lạ thật, lớp học đã được quét dọn sạch sẽ, bàn ghế được kê ngay ngắn, Linh nhìn tôi cười thân mật: “Mình đến sớm nên đã trực nhật dùm bạn rồi.” Tôi không một lời cảm ơn mà quay ngoắt đi thẳng ra ngoài, trong bụng thầm nghĩ: “Lại làm ra vẻ chăm chỉ, ngoan hiền để mọi người khen ngợi đây mà”.
- Nó bảo bọn con gái bày trò rủ Linh đi chơi để xem trộm nhật kí của Linh.Tôi không ưa trò này của bọn con gái.
- Từ đây hết ra vẻ ta đây rồi nhé!” Tôi sung sướng nghĩ thầm nhưng lòng.
- Linh còn viết nhiều nữa xoay quanh chuyện học hành, bạn bè, trường lớp,…Tôi rất ân hận và thái độ vừa qua đối với Linh.
- Mong rằng bạn sẽ ở lại cùng học với chúng tôi..
- Nhà chúng tôi lại gần nhau, vì vậy hai đứa thân với nhau từ khi còn bé.
- Những giờ thể dục, chúng tôi luôn được nghỉ sớm hơn vài phút.
- Khi tiếng trống vang lên, Lan đã đứng ở cửa sổ lớp tự lúc nào...Tôi vội bỏ luôn quyển sổ vào trong ngăn bàn...Nhưng....
- Bầu trời trong xanh, cao vời vợi, lại hồn nhiên như tuổi của chúng tôi.
- Mai Chi với tôi là một đôi bạn thân và ngay từ nhỏ thì chúng tôi đã chơi với nhau, tất cả sở thích của nhau chúng tôi đều biết và quan trọng bọn tôi rất hợp nhau.
- Lúc này thì tôi chỉ ước gì chuyện đó chưa bao giờ xảy ra và ngày mai chúng tôi lại cùng nhau đến lớp mà thôi.
- Chúng tôi nói chuyện vẫn thường tự nhiên như thế.
- Chúng tôi và chú cùng ngồi xuống một hàng ghế gần đó mà kể nhau nghe những kỉ niệm vui buồn.
- Nhân một chuyến đi thăm nghĩa trang liệt sĩ, tôi gặp người sĩ quan đang đứng thắp hương cho người đồng đội đã mất.Tôi và người sĩ quan đó trò chuyện rất vui vẻ và thật tình cờ tôi biết được người sĩ quan này chính là anh lính lái xe trong "Bài Thơ Về Tiểu Ðội Xe Không Kính".
- Khúc quân hành ấy cứ ngân vang, ngân vang, vọng khắp khu rừng…Tôi đã trở lại con đường đến trường từ bao giờ mà khúc hát vẫn âm vang khiến lòng tôi xao xuyến mãi..
- Bom đạn ác liệt, ngồi trên chiếc xe không được bảo vệ nhưng lúc đó trong người những chiến sĩ chúng tôi chỉ có ý chí chiến đấu, nên vẫn ung dung, thản nhiên.
- Chúng tôi đã may mắn được gặp gỡ và trò chuyện với chú Kiên - một trong những người lính lái xe đã xuất hiện trong tác phẩm Bài thơ về tiểu đội xe không kính, cũng là nhân chứng cho cuộc chiến ác liệt, máu lửa của ta suốt thời kì chống Mĩ trong ngày lễ kỉ niệm ngày thành lập Quân đội Nhân dân Việt Nam..
- Nhưng ngày hôm nay, đứng trước mặt chúng tôi lại là một nhân chứng sống, đã xuất hiện trong một tác phẩm ở sách giáo khoa.
- Đó quả thực là một điều khó tin, với chúng tôi - những đứa học trò chỉ mải miết với những con chữ.
- Chúng tôi đáp lại chú.
- Cuộc gặp gỡ với chú Kiên và câu chuyện của chú đã khiến chúng tôi nhận ra được thật nhiều điều trong cuộc sống này.
- Nhân dịp kỉ niệm ngày thành lập Quân đội Nhân dân Việt Nam để chúng tôi hiểu thêm về lịch sử chiến đấu của dân tộc, nhà trường đã mời cựu chiến binh về trò chuyện.
- Sau những lời giới thiệu, chú kể cho chúng tôi nghe về cuộc đời người lính vận tải trên tuyến đường Trường Sơn ngày đêm bị Mỹ ném bom ác liệt..
- Nếu không có sự hi sinh của các chú thì ngày hôm nay sẽ không có cuộc sống hòa bình, hạnh phúc cho chúng tôi.
- Nhân dịp kỉ niệm ngày thành lập quân đội nhân dân và quốc phòng toàn dân, ngày 22 tháng 12, trường chúng tôi đã mời một đoàn khách đặc biệt đến thăm, đó là đoàn cựu chiến binh về thăm và trò chuyện với chúng tôi.
- của Phạm Tiến Duật, những người lính không ngại khó khăn gian khổ với một sức mạnh, một ý chí kiên cường bất khuất.Tôi hỏi, tại sao xe không có kính, các chú giải thích một cách hài hước:.
- Đó là vì, như bao bạn học sinh khác, tôi luôn có cô ở bên, cô giáo Hoài Thương của chúng tôi..
- Thầy hay nói với chúng tôi là thầy rất thích bài hát này, nó ý nghĩa.
- Thế đấy! Thầy đã dạy chúng tôi phải sống như thế đấy! Vậy mà, bây giờ tôi mới thấm thía.
- Tôi vẫn luôn thấy tiếc vì thời gian chúng tôi học với thầy quá ít ỏi.
- Thầy đã dạy dỗ 12 đứa học sinh chúng tôi rất chu đáo.
- Học với thầy, chúng tôi luôn cảm thấy dễ chịu, thoải mái..
- Thầy đến, mang cho chúng tôi bao nhiêu là điều mới lạ.
- Thầy cũng bảo thầy không có con, thế nên thầy xem chúng tôi như con của mình vậy.
- Thầy trò chúng tôi đã gắn bó với nhau như thế đấy.
- Khi nghe thầy hiệu phó nói, chúng tôi như không tin vào tai mình.
- Chúng tôi đã khóc rất nhiều.
- Thầy của tôi sắp phải xa chúng tôi rồi! Phải làm thế nào đây? Thầy cũng đã rơi nước mắt đấy.
- Thầy trò chúng tôi cứ nhìn nhau mà khóc suốt.
- Thầy dặn chúng tôi: “Các con ở lại nhớ nghe lời thầy giáo mới, phải chịu khó mà học hành.
- Thôi, chào các con ở lại, thầy đi đây! “Chúng tôi đã khóc nhiều lắm.
- Nhưng mà không phải vậy đâu, thầy vẫn mãi là thầy của chúng tôi chứ.
- Khi cô giảng bài, giọng nói ấm áp, truyền cảm của cô đã thu hút chúng tôi vào bài học.
- Chắc có lẽ chính nhờ vậy mà cô luôn được học sinh chúng tôi yêu mến..
- Tôi yêu những câu chuyện đó vì nó luôn giúp chúng tôi rút ra được những bài học quý giá cho riêng mình.
- Lớp chúng tôi có một bạn tuy hoàn cảnh gia đình khó khăn nhưng học rất giỏi..
- Nhìn giọt nước mắt của cô rơi xuống mà lòng chúng tôi chạnh lại..
- Giọt nước mắt ấy đã khiến chúng tôi phải nhìn lại mình.
- Chúng tôi được sống trong hoàn cảnh đầy.
- tôi tự hỏi.Tôi biết, tôi biết lý do tại sao tôi trở nên như vậy.
- Tôi sợ hãi, ân hận, xấu hổ, bẽ bàng.Tôi òa khóc, tôi muốn được xin lỗi cô và các bạn.
- Về sau chúng tôi chuyển đi một chỗ khác nên từ đó tôi không gặp lại cô nữa..
- Chúng tôi nói cười rôm rả với nhau.
- Các em hãy đứng lên và giới thiệu một vài nét về bản thân!- Cô giáo chủ nhiệm mới của chúng tôi vui vẻ nói..
- Lớp chúng tôi rủ nhau đến nhà thăm cô, nhưng tôi không dám đến.
- Thầy nở nụ cười nhìn chúng tôi.
- Thầy hỏi chúng tôi có hiểu bài không, song tôi lại im lặng lúc đó mà không có ý kiến gì.
- Thầy không còn chủ nhiệm lớp là niềm thất vọng lớn nhất với chúng tôi.
- Tiết học đầu tiên của cô chúng tôi đã bày đủ trò để cô không thể dạy học, đứa nói chuyện, đứa ngủ gục,… chúng tôi làm như vậy như là một cách phản ứng lại khi cô làm chủ nhiệm lớp.
- Là một giáo viên mới vào nghề lại gặp phải ngay những học trò nghịch ngợm như chúng tôi có lẽ cô cảm thấy chán nản nhiều lắm..
- Nhưng có lẽ như vậy vẫn là chưa đủ, chỉ đến khi có một biến cố xảy ra thì mọi suy nghĩ của chúng tôi mới thay đổi..
- Sau ngày hôm ấy, chúng tôi đã có cái nhìn về cô, chúng tôi học tập chăm chỉ và ngoan ngoãn..
- Từ đó cho đến giờ, tình cảm của chúng tôi dành cho cô ngày càng lớn hơn, đó là sự kính trọng, lòng biết ơn với một cô giáo trẻ nhiệt huyết, tận tâm..
- Hơn nữa ngày hôm ấy, tôi còn được cô tặng cho một bất ngờ lớn hơn – tôi được chụp cùng cô một bức hình riêng để làm kỷ niệm cuối năm học.
- Từ sáng sớm, chúng tôi đã đến trường để chuẩn bị chu đáo mọi thứ để cuộc gặp gỡ được diễn ra tốt đẹp.
- Lũ học trò chúng tôi thì háo hức chờ đợi.
- Kết thúc bài phát biểu của thầy hiệu trưởng, một chú bộ đội thay mặt cả đoàn lên trò chuyện với chúng tôi.
- Chú cùng chúng tôi trò chuyện rất lâu.
- Ánh nắng đã nhạt dần, chúng tôi chia tay các chú, các bác trong lưu luyến..
- Bác kể cho chúng tôi nghe về nhiều chuyện lắm, kể cả chuyện về lịch sử ra đời ngày 22/12.
- Giờ thì chúng tôi đã biết: Bác Hồ chỉ thị thành lập đội Việt Nam tuyên truyền giải phóng quân vào ngày .
- Có thể đôi mắt ấy muốn nói rằng các bác luôn kì vọng vào chúng tôi..
- Hôm nay là ngày kỉ niệm ngày thành lập Quân đội Nhân dân Việt Nam, trường tôi tổ chức một buổi gặp mặt thân mật giữa lũ học sinh chúng tôi và những người đã từng xông pha trên mặt trận, chiến trường..
- Các bác kể cho chúng tôi những gian khổ nơi chiến trường.
- Để chào mừng ngày thành lập Quân đội nhân dân Việt Nam 22/12, nhà trường tổ chức cuộc gặp gỡ, nói chuyện giữa các chú cựu chiến binh tham gia kháng chiến chống Mỹ với học sinh chúng tôi.
- Có lẽ phần thú vị nhất mà chúng tôi được nghe là những kỉ niệm có thật và xúc động vô cùng giữa thời chiến..
- Sau đó, chúng tôi đã hỏi các chú rất nhiều điều chúng tôi băn khoăn về thời chiến.
- Qua đó, chúng tôi đã hiểu hơn rất nhiều về những con người của thế hệ trước, về cuộc kháng chiến gian khổ nhưng hào hùng của dân tộc, về những mất mát đau thương mà cả dân tộc ta đã phải trải qua..
- Nhân ngày thành lập quân đội nhân dân Việt Nam 22-12, Ủy ban Nhân dân xã đã mời các chú bộ đội về để trò chuyện cùng chúng tôi- những thiếu niên, thanh niên đương là mầm non của đất nước..
- Nghe tin được gặp gỡ và trò chuyện cùng các chú bộ đội từ cô giáo chủ nhiệm, cả lớp chúng tôi hò reo phấn khích.
- Chúng tôi đã xếp thành những hàng ngay ngắn để chuẩn bị chào đón các chú.
- Chúng tôi đứng lên vỗ tay chào đón.
- Tiếp đó là tiết mục văn nghệ của học sinh chúng tôi.
- Các chú bộ đội cũng góp những tiết mục đánh đàn và hát để tặng cho chúng tôi.
- Ông hỏi chúng tôi:.
- Ông kể cho chúng tôi nghe câu chuyện về người đồng đội đã nằm lại chiến trường khốc liệt năm ấy.
- Chúng tôi đều khóc nức nở khi nghe câu chuyện của ông