« Home « Kết quả tìm kiếm

Phân tích 4 câu thơ đầu bài thơ Vội vàng


Tóm tắt Xem thử

- Phân tích 4 câu thơ đầu bài thơ Vội vàng - Ngữ văn 11 Dàn ý phân tích 4 câu thơ đầu Vội vàng.
- Những câu thơ 5 chữ - nhịp điệu nhanh gấp.
- Xúc cảm vội vàng dường như đã được thể hiện ở khổ đầu tiên của bài thơ: khổ thơ năm chữ duy nhất trong bài thơ mà phần lớn là những câu thơ tám chữ.
- Thể loại thơ tám chữ gợi cho ta nghĩ đến cách nói vốn có của ca trù và cách sử dụng của Xuân Diệu cùng thể hiện một nét mới của thơ mới.
- Còn cách đặt những câu thơ ngắn trong trường hợp này làm nên giọng điệu gấp gáp giống như một hơi thở hối hả của một con người đang tràn đầy cảm xúc..
- Mặt khác, Xuân Diệu đã đặt ở đầu tiên những câu lẻ hai chữ “ tôi muốn.
- Nhà thơ thể hiện cái tôi công khai, ngang nhiên không lẩn tránh hay giấu giếm, cái tôi đầy thách thức, đi ngược lại với thơ ca trung đại, nơi rất ít dám thể hiện cái Tôi.
- Cách nhà thơ công nhiên khiêu khích thẩm mĩ thơ của thời đại trước, chính là để thể hiện cái tôi trong một khao khát lớn lao, cái tôi muốn đoạt quyền tạo hoá để làm những việc mà chỉ tạo hoá mới làm được như “ tắt nắng đi.
- và “buộc gió lại.
- Một ước muốn kì lạ của thi sĩ.
- Tôi muốn tắt nắng đi Cho màu đừng nhạt mất.
- Tôi muốn buộc gió lại Cho hương đừng bay đi.
- Muốn "tắt nắng", muốn "buộc gió".
- thật là những ham muốn kì dị, chỉ có ở thi sĩ..
- Nhưng trong cách diễn đạt của nhà thơ thì “tắt nắng” và “buộc gió” không phải là ý muốn cuối cùng, vì những câu chẵn của khổ thơ đều bắt đầu bằng một chữ “cho”..
- Cho màu đừng nhạt mất,.
- Cho hương đừng bay đi..
- Những câu thơ gợi cảm giác lo âu rằng cái đẹp sẽ giảm hương sắc đi, màu nắng sẽ bớt rực rỡ nếu nắng cứ toả, và làn hương kia sẽ bớt nồng nàn nếu gió cứ bay..
- Nhưng mong muốn càng trở nên thiết tha hơn khi nhà thơ dùng đến hai lần chữ.
- Từng chữ một của bốn câu thơ đều nói lên nỗi ham sống đến vô biên, tột cùng đến trở nên cuồng si, tham lam, muốn giữ lại cho mình và cho đời vẻ đẹp, sự sống ở trong tạo vật..
- Xuân Diệu và thế hệ những người như ông đã phát hiện ra những điều khác biệt..
- Phân tích 4 câu thơ đầu Vội vàng - Mẫu 1.
- Viên Mai từng nói “Làm người thì không nên có cái cái tôi.
- Nhưng làm thơ thì không thể không có cái tôi”.
- Nền thơ Mới lãng mạn 1930-1945 là dàn xướng ca của cái tôi.
- Ở đó, Xuân Diệu nổi bật với danh hiệu “mới nhất trong các nhà thơ mới”..
- Người đọc có thể thấy ngay điều này trong vỏn vẹn 4 câu thơ ngắn đầu bài thơ “Vội vàng”:.
- “Tôi muốn tắt nắng đi Cho màu đừng nhạt mất.
- Tôi muốn buộc gió lại Cho hương đừng bay đi”.
- Xuân Diệu có bút danh Trảo Nha.
- là nhà thơ có sự hòa quyện giữa đức tình cần cù, hăng say lao động của quê cha Hà Tình nghèo khó và tâm hồn nồng nàn tha thiết của gió biển Quy Nhơn quê mẹ.
- Cuộc đời Xuân Diệu sống, lao động và cống hiến hết mình.
- Xuân Diệu là người yêu đời, ham sống, có nhận thức sâu sắc về giá trị tuổi trẻ và thời gian.
- Do đó, Xuân Diệu dường như bị rơi vào khủng hoảng khi nhận thức rõ cái tôi cô đơn của trí thức tiểu tư sản trong thời đại đất nước bị thực dân đô hộ.
- Chỉ với 4 câu thơ ngắn trong bài “Vội vàng”, người đọc sẽ thấy hết những điều đó..
- Đoạn thơ đầu trong một bài thơ tự do, Xuân Diệu chọn thể thơ ngũ ngôn ngắn gọn, xúc tích và bao quát cảm hứng toàn bài.
- “Tôi muốn tắt nắng đi”.
- “Tôi muốn buộc gió lại”.
- Hau chữ “tôi muốn” như một tuyên ngôn của cái tôi tự tin và đầy tự tôn trước cuộc đời này.
- Với cách đưa đại từ “tôi” lên đầu tiên kết hợp với từ “muốn”, Xuân Diệu gần như đã lật nhào mọi quy phạm khắc nghiệt của nền thơ ca trung đại trước đó..
- Song, các nhà thơ mới và ngay cả Xuân Diệu, tính phi ngã ấy đã bị phá vỡ hoàn toàn..
- Cái tôi ấy bàn tới việc gì lớn lao? Đó là khao khát được “tắt nắng” và “buộc gió”..
- Xuân Diệu cũng vậy, người lại có cái khao khát quá mức hoang đường.
- Vậy mà thi sĩ muốn “tắt”, “buộc”.
- “Cho màu đừng nhạt mất”.
- “Cho hương đừng bay đi”.
- Xuân Diệu – nhà thơ của mùa xuân, tình yêu, tuổi trẻ và thời gian.
- Nhà thơ sợ màu nắng sẽ mất tươi, hoa nở sẽ sớm tàn, hương sắc sẽ sớm phai.
- Xuân Diệu càng yêu tha thiết thì càng lo sợ sẽ mất đi.
- Cho nên người mới ham hố sống “vội vàng”, cuống quýt.
- “đừng” như nguyện vọng thiết tha của chàng thi sĩ: muốn giữ trọn vẹn hơn vẻ đẹp của cuộc đời, hưởng thụ trọn vẹn hơn thanh sắc vị cuộc sống này khi còn có thể..
- Chính nhận thức mới mẻ và quan niệm sống “giao cảm” hết mình với đời đã làm nên một phong cách Xuân Diệu mới mẻ và táo bạo..
- Bốn câu đầu bài thơ “Vội vàng” mang một chút bất ngờ, một chút phi lí, một chút đáng yêu của chân dung thi sĩ Xuân Diệu.
- Phân tích 4 câu thơ đầu Vội vàng - Mẫu 2.
- Nếu cần tìm một bài thơ bộc lộ rõ nhất về phong cách của Xuân Diệu thì đó có phải là “Vội vàng”.
- Thơ Xuân Diệu bao giờ cũng vội vàng, cuống quýt, nó là những cung bậc rạo rực băn khoăn vì thế mà khi vui cũng như khi buồn đều thấy nồng nàn, tha thiết.
- Người ta thường nói “Vội vàng” là bản tự bạch đầy đủ nhất về phong cách sống của Xuân Diệu.
- Vì thế mà tác phẩm có màu sắc luận đề, có thể diễn đạt bài văn nghị luận bằng thơ này như sau: Trần gian rất đẹp, tôi muốn giữ lấy nó.
- Những quy luật của thời gian của tạo hóa không để cho tuổi trẻ vĩnh hằng.
- Cho nên muốn sống nhanh hơn trong mỗi giây, mỗi phút của cuộc đời ta cần phải sống vội vàng hơn..
- Cảm nhận thời gian và tuổi trẻ trôi đi không lấy lại được chính là một tư duy triết học từ hàng ngàn năm nay, nên vấn đề Xuân Diệu nêu ra trong bài thơ này không lạ..
- Bốn câu thơ mở đầu nhà thơ xưng “tôi” và tuyên bố muốn tước đoạt cái quyền của Tạo hóa để những gì thuộc về sự sống tươi đẹp phải là vĩnh cửu..
- “Tôi muốn tắt nắng đi Cho màu đừng nhạt mất;.
- Tôi muốn buộc gió lại Cho hương đừng bay đi.”.
- Từ ngữ “tôi muốn” được nhắc lại và đặt đầu mỗi câu thơ diễn tả tâm nguyện, nỗi khát khao được sống, được hòa mình với thiên nhiên, được thâu tóm hết những điều tốt đẹp nhất đang diễn ra ở ngoài kia.
- Dường như Xuân Diệu muốn đoạt đi quyền của tạo hóa.
- nhưng tác giả lại có ý định muốn “tắt nắng” và “buộc gió”.
- Đó là những việc rất khó khăn, mà thực ra là không thể nhưng Xuân Diệu vẫn muốn đến cháy bỏng.
- “tôi” độc đáo và đặc biệt của Xuân Diệu tạo cho người đọc một cảm giác rất riêng, rất mới.
- Nhà thơ lãng mạn người Pháp Bô-đơ-le đã từng nói “ Ôi đau đớn! ôi đau đớn! thời gian ăn cuộc sống”.
- Đối với ông, sự vận động của thời gian là một niềm đau đớn..
- Thế nhưng, trước sự vận động của thời gian Xuân Diệu chỉ thể hiện nỗi cuống quýt, vội vàng trước thời gian không đứng đợi..
- Chỉ với bốn câu thơ đầu, Xuân Diệu đã thể hiện một ước muốn kì lạ đến ngông cuồng: tôi muốn tắt nắng/ tôi muốn buộc gió.
- Đó là những ước muốn kì lạ bởi tắt nắng, buộc gió là công việc của tạo hóa.
- Những lá vàng rơi, muôn cánh hoa tàn…với cả “ý thu góp lại” tạo lên hàng rào tâm tưởng để “chắn nẻo xuân sang”.Thế nhưng ở bài “vội vàng” Xuân Diệu dường như có thái độ khác hẳn.Thi sĩ muốn tước đoạt quyền của tạo hóa.
- Là bởi tắt nắng “cho màu đừng nhạt”, buộc gió”cho hương đừng bay đi”.
- Hóa ra trong niềm ước hết sức ngộ nghĩnh, ngông cuồng ấy nhà thơ muốn bất tử hóa cái đẹp, giữ cho cái đẹp mãi mãi lên hương tỏa sắc giữa cuộc đời này.
- Bởi vậy đến với thơ Xuân Diệu mỗi người như được sống trong một thế giới khác, của thiên nhiên, của tình yêu, Xuân Diệu khuyên chúng ta hãy sống với trần gian với những gì Tạo Hóa ban tặng.
- Phân tích 4 câu thơ đầu Vội vàng - Mẫu 3.
- Ngay từ buổi đầu bước chân vào làng thơ, Xuân Diệu dường như đã tự chọn cho mình một lẽ sống: sống để yêu và tôn thờ Tình yêu! Phụng sự bằng trái tim yêu nồng cháy, bằng cuộc sống say mê và bằng việc "hăm hở".
- làm thơ tình! Nhắc đến Xuân Diệu, sẽ thật là thiếu sót nếu không kể tên "Vội vàng Đây mùa thu tới", và.
- Như một cái chạm tay khẽ nhẹ vào tâm hồn những người yêu thơ, thơ Xuân Diệu nhẹ nhàng và tinh tế như chính tác giả của nó, để lại trong tâm hồn người đọc một ấn tượng đậm nét và thật khó phôi pha về sự phóng túng, giàu có mà hết sức tinh tế trong đời sống nội tâm, tâm của hồn của cái "TÔI".
- trữ tình Xuân Diệu.
- Thơ Xuân Diệu như một khúc tình si say đắm ngọt ngào...thật đến từng hơi thở!.
- Những vẻ đẹp của mùa xuân đâu chỉ của riêng Xuân Diệu.
- Đặc biệt là cái cách nói của nhà thơ.
- Trong thơ ca trung đại, nét nổi bật là tính phi ngã, cái tôi trữ tình thường ẩn náu sau những hình tượng thiên nhiên.
- Trong khi đó, Xuân Diệu bộc lộ ý thức về cái tôi trữ tình thật táo bạo:.
- "Tôi muốn tắt nắng đi Cho màu đừng nhạt mất,.
- Tôi muốn buộc gió lại Cho hương đừng bay đi.".
- Nói Xuân Diệu là một nhà thơ mới, quả không sai! Nếu như trong thơ ca của những thi sĩ lãng mạn ngày xưa, thiên đường là chốn bồng lai tiên cảnh, là nơi mây gió trăng hoa, thì trong quan niệm thơ của Xuân Diệu, cuộc sống trần gian mới thực là nơi hạnh phúc nhất, là nơi xinh đẹp và căng mọng nhựa sống nhất! Thơ lãng mạn của ông luôn có một niềm say mê ngoại giới, khác giới, một niềm khát khao giao cảm với đời, một lòng ham sống mãnh liệt đến tràn đầy..
- Dường như lòng yêu đời, yêu cuộc sống của ông đã biến cái ham muốn "tắt nắng",.
- "buộc gió".
- Thế giới này được Xuân Diệu cảm nhận như một thiên đường trên mặt đất, một bữa tiệc lớn của trần gian.
- Nhà thơ đã cảm nhận bằng cả sự tinh vi nhất của một hồn yêu đầy ham muốn, nên sự sống cũng hiện ra như một thế giới đầy xuân tình.
- Cái thiên đường sắc hương đó hiện ra trong "Vội vàng".
- Có ai đó đã nói rằng: “Xuân Diệu say đắm với tình yêu và hăng hái với mùa xuân, thả mình bơi trong ánh nắng, rung động với bướm chim, chất đầy trong tim mây trời thanh sắc”:.
- Với bài thơ "Vội vàng", Xuân Diệu đã phả vào nền thi ca Việt Nam một trào lưu.
- "Vội vàng".
- Phải chăng trời đất sinh ra thi sĩ Xuân Diệu trên xứ sở hữu tình này, là để ca hát về tình yêu, để nhảy múa trong những điệu nhạc tình si?! Thơ Xuân Diệu - vội vã với nhịp đập của thời gian.