« Home « Kết quả tìm kiếm

Sách Hôm Qua Hôm Nay Và Ngày Mai PDF


Tóm tắt Xem thử

- Sống trong hiện tại Chúng ta sống vì tất cả Ý Thượng đế.
- uộc sống hiện đại đôi khi khiến chúng ta lãng quên đi một cử chỉ nhỏ nhưng vô cùng ý nghĩa, bạn có bao giờ nghĩ rằng mẹ bạn cũng rất cần những bông hồng tuyệt đẹp như những bông hồng bạn dành tặng cho bạn gái của mình.
- Như thế thì chúng ta rơi vào ngõ bí không thể thoát chăng? Bởi vì nhớ cũng không được mà quên cũng không xong.
- Khi đó có lẽ chúng ta không khác gì trâu bò, chúng cũng sống không có hoài niệm dự tưởng gì ráo.
- Nếu chúng ta có thể gợi lại một kinh nghiệm khổ vui của mình trong quá khứ với một thái độ vô dục như Phật nhớ các tiền kiếp của Ngài, không xen lẫn vui buồn, không bám víu, không thích thú, tức là ta đã giải thoát khỏi những ràng buộc của dĩ vãng và vị lai.
- Chúng ta sống vì tất cả.
- Chúng ta sống vì tất cả - mọi thứ dành cho tất cả..
- Hằng ngày chúng ta phải đối mặt với rất nhiều điều không như mong đợi, như kẹt xe, công việc bị trì hoãn, những vấn đề trong quan hệ con người… Hãy tự hỏi chính mình rằng vấn đề bạn đang gặp hôm nay có phải là rủi ro trong một tháng hay không? Quá nhiều lo lắng có thể là nguyên nhân để bạn trở thành một người tiêu cực một cách “chanh chua” hoặc không sẵn lòng để làm việc.
- Bạn có thể ngủ một giấc.
- Chúng ta cần nhận ra rằng chúng ta không thể nào thay đổi thực tế, mà phải học cách chờ đợi và chấp nhận kết quả của việc chúng ta làm..
- Có những hối tiếc có thể được đảo ngược.
- Nếu chúng ta cứ liên tục chịu đựng gánh nặng, nó sẽ càng ngày càng trở nên trầm trọng.
- Không sớm thì muộn chúng ta cũng gục ngã.
- Thỉnh thoảng chúng ta phải biết đặt gánh nặng cuộc sống xuống, nghỉ ngơi lấy sức để còn tiếp tục mang nó trong quãng đời tiếp theo.
- Không ai trong chúng ta muốn mình là người thất bại.
- Vì vậy, chúng ta hãy sống để nâng cao giá trị bản thân cho một cuộc đời đầy ý nghĩa!.
- Bất hạnh thay, phần lớn chúng ta lại chỉ bước vào sự đơn giản bằng cái vỏ ngoài..
- Với cái thế giới ngày nay, càng ngày càng có nhiều sự việc từ phía ngoài đổ lên đầu chúng ta.
- Để thoát khỏi tình trạng đó, chúng ta cố gắng từ bỏ hoặc lìa khỏi sự dính mắc bởi vật chất, bởi xe cộ, nhà cửa, hội đoàn, rạp chiếu bóng, lìa khỏi vô số những tình huống từ phía bên ngoài ào ạt phóng vào chúng ta.
- Chúng ta tưởng rằng chúng ta sẽ sống đơn giản bằng sự rút lui.
- Theo ý tôi thì dường như những loại từ bỏ như thế đối với chúng ta sẽ chẳng giải quyết được vấn đề..
- Làm sao để sống đơn giản, đó mới là vấn đề, bởi vì sự đơn giản đó sẽ khiến cho chúng ta trở nên càng ngày càng nhạy cảm hơn..
- Có một nội tâm tinh tế, một trái tim nhạycảm, đó là căn bản, bởi vì có như thế chúng ta mới có thể mau lẹ trực nhận, dễ dàng đón nhận mọi sự..
- Phần lớn chúng ta đã mất đi sự giao tiếp với thiên nhiên.
- Càng ngày chúng ta càng trở thành những người thành thị, sống trong những chung cư đông đúc đến nỗi chỉ còn lại một khoảng trống quá bé nhỏ để mà có thể ngước nhìn lên không trung vào những lúc sáng sớm hoặc chiều tà, cho nên, quả là chúng ta đã mất dịp thưởng thức biết bao nhiêu là vẻ đẹp.
- Tôi không biết bạn có nhận ra rằng thật là quá ít ỏi người trong số chúng ta được ngắm cảnh rạng đông, cảnh hoàng hôn, cảnh đêm trăng, hoặc cảnh ánh trăng lấp lánh trên mặt nước..
- Mất sự giao cảm với thiên nhiên, chúng ta tự nhiên ngả về sự phát triển khả năng tri thức.
- Chúng ta đọc hàng lố sách, chiêm ngưỡng vô số bảo tàng viện, thưởng thức nhiều buổi hòa nhạc, say sưa coi biết bao nhiêu chương trình truyền hình và tham dự quá nhiều những cuộc giải trí.
- Chúng ta trích dẫn nhiều vô tận những tư tưởng của các danh nhân và thảo luận không ngừng về nghệ thuật.
- Tại sao chúng ta phải nương tựa vào nghệ thuật nhiều đến thế?.
- Dường như những điều khó khăn nhất của chúng ta chính là sự nhìn thật rõ chính chúng ta, không những về ngoại cảnh, mà còn về cuộc sống nội tâm nữa.
- Khi chúng ta nói rằng chúng ta ngắm cái cây hoặc bông hoa, có thật sự là chúng ta nhìn chúng không? Hay là chúng ta chỉ thấy cái hình ảnh về nó do từ ngữ tạo nên? Có nghĩa là, khi bạn nhìn cái cây hoặc vầng mây trong ánh nắng chiều rực rỡ, liệu bạn có thật sự “thấy”? Thấy đây không chỉ là thấy bằng cặp mắt và tri thức, nhưng là cái thấy một cách hoàn toàn, một cách trọn vẹn..
- Không ai già vì chỉ số tháng năm, mà chúng ta già vì từ bỏ những lý tưởng của chúng ta..
- Tháng năm có thể làm da nhăn.
- Tại sao chúng ta sợ chết?.
- Tại sao chúng ta sợ chết?” Bạn đã biết chết là thế nào chưa?.
- Sợ chết, mà lại biết rằng rồi một ngày kia mình cũng sẽ không thoát khỏi cái chết, cho nên chúng ta nghĩ đến chuyện vượt qua nó, và rồi chúng ta có cả lố lý thuyết khác nhau.
- Nhưng nếu chúng ta biết cách để kết thúc, thì chúng ta hết sợ.
- Nếu chúng ta biết cách chết mỗi ngày, thì chẳng còn gì để mà phải sợ nữa.
- Chúng ta không biết cách chết vì chúng ta luôn luôn gom góp, gom góp, gom góp.
- Chúng ta luôn luôn nghĩ về ngày mai.
- Chúng ta không bao giờ chịu hoàn tất sự việc trong một ngày.
- Chúng ta không sống như là chúng ta chỉ có một ngày để sống.
- Chúng ta luôn luôn đang sống trong quá khứ và tương lai.
- Giả thử nếu như có ai đó nói cho bạn biết rằng bạn sẽ chết vào cuối ngày, bạn sẽ làm gì? Liệu bạn có bỏ phí mà không sống cho đáng sống cái ngày hôm đó chăng? Chúng ta đã không sống một cách thật trọn vẹn cho mỗi ngày.
- Chúng ta không tận hiến cho mỗi ngày.
- Chúng ta luôn luôn nghĩ đến chuyện ngày mai chúng ta sẽ trở thành như thế nào, nghĩ đến trò chơi đánh banh chúng ta sẽ kết thúc ngày mai ra sao, nghĩ đến kỳ thi sáu tháng nữa chúng ta phải hoàn tất, nghĩ đến cách chúng ta sẽ thưởng thức những món ăn khoái khẩu, hoặc chúng ta sẽ mua loại quần áo nào, vân vân và vân vân, luôn luôn là tương lai hoặc quá khứ..
- Nếu chúng ta sống trọn vẹn một ngày, chấm dứt nó, rồi bước sang một ngày mới với đầy đủ sự mới mẻ, tươi mát, thì chúng ta sẽ không sợ chết.
- Chúng ta chấm dứt mỗi ngày cùng với tất cả những gì chúng ta thâu thập được, với tất cả kiến thức, với tất cả những kỷ niệm, với tất cả những đấu tranh, không đem nó qua ngày hôm sau làm gì - như thế thật là đẹp.
- Tiếng Việt chúng ta chỉ có một từ nghe trong khi tiếng Pháp và tiếng Anh phân biệt hai động tác khác nhau.
- ng bà chúng ta ngày xưa nói rằng trời sinh ra loài người có hai lỗ tai và chỉ một cái miệng là để cho họ nghe gấp đôi họ nói.
- Trong kịch câm, chúng ta “nghe” bằng cặp mắt.
- Thông thường khi nghe một câu nói, chúng ta phản ứng tức thì, theo cách suy nghĩ riêng tư của mình.
- Vì thế nên chúng ta cần gạt bỏ phản ứng chủ quan chẳng những không có ích, mà có thể làm người nói bị dội ra, vì họ thấy cái tôi của người nghe chiếm hết chỗ trong tâm trí người ấy, và họ không còn muốn tiếp tục bộc lộ cảm nghĩ của mình nữa.
- Thông thường chúng ta ít hiểu ai và ít được ai hiểu sâu xa như vậy.
- Vì chúng ta thường chưa quí người khác đủ để vượt qua cái tôi của mình, và đặt mình vào tư thế của người kia, mà cùng rung cảm với họ.
- hần đông chúng ta khao khát có được một địa vị cao trong xã hội bởi vì chúng ta sợ phải là một kẻ vô danh tiểu tốt.
- Chúng ta phải luôn luôn được ngồi trên một cái bệ! Nhưng thầm kín trong đáy lòng, chúng ta luôn luôn bị xáo trộn với những nỗi phiền muộn, khổ tâm, vì thế, nếu ra ngoài xã hội mà được trọng vọng, đối với chúng ta đã là một khích lệ lớn lao rồi.
- Chỉ cho tới khi nào chúng ta thoát ly ra khỏi nỗi sợ hãi, nếu không, dù chúng ta vượt qua được ngọn núi cao nhất, sáng tạo ra đủ loại thần thánh, chúng ta vẫn chỉ lầm lũi đi trong bóng tối mà thôi..
- Thậm chí có thể nói là không có.
- Vậy thì trước mắt chúng ta hãy tự giúp mình bằng một lối sống tích cực..
- Không tránh né sự thật, nhìn thẳng vào nó, tôn trọng nó, nói lên sự thật một cách khéo léo và tế nhị mỗi khi cần vì sự thật “giải phóng chúng ta”..
- Khi đối tượng của trí là vô hạn và chúng ta hòa nhập vào vô hạn, không thể giữ lại được nữa, ta gọi đó là sự giải thoát..
- Bạn cũng đã có thể phản ứng một cách khác.
- rong một tuần có hai ngày mà chúng ta không cần phải bận tâm về chúng, có hai ngày mà chúng ta không nên để vướng bận, lo âu hay sợ hãi..
- Ngày hôm qua đã qua rồi và mãi mãi vuột khỏi tầm tay của chúng ta..
- Ngày còn lại chính là ngày mai, với những thử thách mà chúng ta chẳng thể biết trước được.
- Những phiền muộn hay niềm vui của ngày mai cũng ở ngoài tầm tay của chúng ta..
- Và cho đến tận lúc đó chúng ta chẳng thể nào đánh cuộc chuyện gì sẽ xảy ra, bởi ngày mai vẫn chưa đến..
- Chúng ta chỉ còn lại một ngày - đó là ngày hôm nay.
- Vì thế, chúng ta hãy sống cho trọn vẹn một ngày..
- Chúng ta có nên hình thành cái khái niệm về người nào đó hay chăng? Krishnamurti đáp:.
- Bộ chúng ta nên có khái niệm về người khác chăng? Bộ chúng ta nên hình thành một quan điểm, đánh giá, xét nét về người khác chăng? Khi bạn có khái niệm về thầy của bạn, thì có cái gì là quan trọng đối với bạn?.
- Và đó là chuyện xẩy ra trong cuộc đời, đúng không? Chúng ta đều có ý kiến về người này, người khác, đúng không? Chúng ta nói: “Hắn thì tốt”,.
- “Hắn thì phù phiếm”, “Hắn thì mê tín”, “Hắn làm cái này, cái kia”… Chúng ta thiết lập một bức màn ngăn cách chúng ta với người khác, cho nên chúng ta không bao giờ có thể thật sự tiếp xúc được với người đó.
- Nhìn thấy ai làm việc gì, chúng ta nói: “Ông ta đã làm việc đó”, như vậy, nó chỉ quan trọng ở cái thời gian chuyện đó xảy ra.
- Khi người ta trẻ đẹp, khi người ta đầy niềm tin, khi cuộc đời mở ra hứa hẹn trước mắt, nỗi thống khổ của tình yêu trở thành những kỷ niệm buồn êm dịu, mờ sương của những chiều tháng chín, tờ mờ trong ký ức của chúng ta..
- Sự quyến rũ ngọt ngào và niềm cay đắng của tình yêu là thứ chúng ta không thể chọn lựa, bởi vì đó là cuộc sống..
- Chúng ta dành ngày cuối tuần, thời gian sau công việc để thỏa mãn những niềm đam mê và sở thích của mình.
- Nhưng khi phải dành quá nhiều thời gian trong đời để làm việc, chúng ta nên nghĩ đến việc kết hợp kỹ năng với những lợi ích của mình..
- Nhiều người trong chúng ta tách biệt giữa đời sống việc làm với đời sống lợi ích.
- Thời gian luôn thay đổi, bước đi nhanh của thiên niên kỷ bắt buộc chúng ta phải lệ thuộc vào những quy tắc hoàn toàn khác nhau được đặt ra.
- Tất cả chúng ta đều cần tiếp tục học.
- năm năm học để có một tấm bằng đại học chúng ta sẽ theo đuổi được thời cuộc.
- Không phải học để trở thành tiến sĩ, viện sĩ, những khóa học ngắn và thường xuyên sẽ giúp chúng ta cập nhật những kiến thức bổ ích cho công việc..
- Nhiều năm qua, thầy cô và cha mẹ đã áp đặt chủ nghĩa thực tế của họ lên chúng ta.
- Đừng do dự khi đón nhận sự giúp đỡ, tất cả chúng ta đều cần được giúp đỡ, ở bất kỳ khoảng thời gian nào trong cuộc đời..
- Trong cái vũ trụ muôn đời bất biến, luân chuyển không ngừng, thay nhau sinh diệt này, chúng ta sẽ không sống mãi, những chúng ta có thể “tồn tại”.
- Bất luận ngày hôm nay đáng lưu luyến thế nào thì ngày mai cũng sẽ không chần chừ đến để thay thế, bất luận chúng ta chống chọi hay bình thản, sinh tồn hay tử vong thì ngày mai cũng sẽ bước tới không dừng chân..
- Ngày mai là không thể biết được, là một chuỗi những dấu chấm hỏi, kéo chúng ta bước tới trước thêm một ngày, lớn thêm một ngày tuổi nhưng vẫn không biết sẽ tăng thêm được cái gì, giảm bớt đi cái gì..
- Ngày mai giống như một tờ giấy trắng! Chúng ta có thể tiếp nhận rồi để nó trở thành một bài thi bỏ trống, cũng có thể nguệch ngoạc vài nét lên nó, nhưng cũng có thể biến nó thành một kiệt tác có màu sắc tuyệt mỹ, có tâm tư tình ý diệu vợi..
- Vì vậy ngày mai phụ thuộc vào sự sáng tạo của chúng ta.
- Đối với những người yêu nhau, ngày mai có thể là giai đoạn đẹp đẽ của họ.
- Đừng đợi ngày mai bước đi tới chúng ta mà hãy bước tới ngày mai! Không.
- chờ đợi mà là xây đắp, chúng ta mới có thể có được một ngày mai thực sự tươi đẹp của chính mình..
- Một cuốn sách có thể làm thay đổi con người.
- Nhưng chúng ta lại thường nhìn quá lâu vào cánh cửa đóng để rồi không thể nhìn thấy cánh cửa nào đang mở sẵn cho ta..
- Chúng ta không biết mình có gì chỉ đến khi đánh mất nó..
- Chúng ta cũng chẳng biết đã bỏ lỡ điều gì cho đến khi điều ấy trở lại..
- Gordhamer làm việc với các cá nhân và tổ chức, giúp họ sống chú tâm và có mục đích hơn trong kỷ nguyên công nghệ của chúng ta