« Home « Kết quả tìm kiếm

Sách Những Câu Chuyện Cuộc Sống PDF


Tóm tắt Xem thử

- Mỗi buổi sáng, cô gái đều pha cho chàng trai – nay đã là chồng cô – một cốc cà phê với một thìa muối.
- Nhìn mọi người cố níu kéo nhau, khóc… tôi cảm thấy mình còn rất nhiều điều quý giá khác.
- Khi tạm biệt con gái ông, tôi nghe ông nói: “Ba chúc con đủ.” Tôi có thể biết điều đó có ý nghĩa gì không?.
- Đó là lời chúc gia truyền của gia đình tôi, đã qua nhiều thế hệ rồi – Nói đoạn ông dừng lại, ngước nhìn lên cao như thể cố nhớ lại từng chi tiết, và ông cười tươi hơn – Khi tôi nói: “Ba chúc con đủ”, tôi muốn chúc con gái tôi có cuộc sống đủ những điều tốt đẹp và duy trì được nó..
- Và ba chúc con đủ lời chào để có thể vượt qua được lời “tạm biệt” cuối cùng.
- Lúc liệm bà xong, mẹ đến cạnh tôi thì thầm: “Con đã tìm ra câu trả lời chưa?” Tôi như bị sốc khi thấy mẹ đem chuyện đó ra hỏi tôi lúc này.
- Mẹ lắc đầu: “Không phải thế, bởi vì đó là nơi người thân của con có thể dựa vào khi họ khóc.
- Và sau một thời gian thì câu chuyện xảy ra… Một hôm, người cha nhận được một lá thư thông báo rằng người con đã mất tích khi đang làm nhiệm vụ.
- Người điều khiển đứng lên và nói “Tôi xin cảm ơn mọi người đã đến đông đủ như vậy.
- Người điều khiển lại hỏi: “Không ai muốn trả giá cho bức tranh này sao?” Một người đàn ông già đứng lên: “Anh có thể bán với giá $10 được không? Anh thấy đấy, $10 là tất cả những gì tôi có.
- Tiếng ồn ào vui mừng nổi lên và mọi người nói với nhau “Chúng ta có thể bắt đầu thật sự được rồi!”.
- Đám đông nổi giận “Anh nói là hết đấu giá? Anh vẫn chưa đấu giá toàn bộ các tác phẩm nổi tiếng kia mà?” Người điều khiển nói: “Tôi xin lỗi nhưng buổi bán đấu giá đã chấm dứt.
- Lisa nghĩ mình có thể nhớ được nên cô đã không ghi lại..
- Bà nghi ngờ và đối xử khác với cô… không thể nào chịu nổi những lời dèm pha của mọi người, lại bị người thân xa cách, cô buồn lắm… một lần quá đỗi tuyệt vọng cô đã tìm đến cái chết.
- Hắn ngạc nhiên lắm, vì làm sao có thể nhặt được đầy đủ.
- Khi lời đã nói ra thì làm sao có thể rút lại được.
- Có – Tôi đáp, và lôi từ túi ra chiếc bóp có hình gia đình mình.
- Tôi cũng không có tiền – Cây táo nói – nhưng cậu có thể hái các trái táo để bán và cậu sẽ có tiền..
- Tôi không có nhà để cho cậu – cây táo nói – nhưng cậu có thể chặt những tán cây của tôi để làm nhà..
- “Đúng, em đã nói vậy, vì em yêu anh! Chúng ta có thể ăn tối được chưa, Jim?”.
- Giờ thì chúng ta có thể bắt đầu bữa tối được rồi em yêu”.
- “Đó là tên của tôi,” tôi nói.
- “Các em có thể nói cho tôi biết đó là gì không?”.
- “Các em nói đúng, tên của tôi là Janice,” tôi nói..
- Tôi bị đặt biệt danh “Đứa ngu.” Đúng vậy đó – Tôi đã từng là một “đứa ngu.” Bây giờ tôi vẫn còn cảm giác được những âm thanh khủng khiếp đó và sự xấu hổ của mình.
- “Tôi sẽ không dễ dàng với các em,” tôi tiếp tục.
- Tôi sẽ không muốn nghe từ “ngu” một lần nào nữa.
- Một người đàn ông à? Một người đàn ông thì có thể… mà không, bác sĩ ạ, không có chuyện như thế..
- Bạn có thể vẽ trong phòng kia được không?.
- Đây không phải là chỗ cô Johnsy có thể nằm bẹp dưỡng bệnh được.
- Người bệnh là Behrman – tôi nghĩ chừng đâu là một họa sĩ.
- Cháu phải học cách tự phụ vụ…” Cậu bé giận dữ la lên: “Cháu có thể làm gì được với một tay?” Tôi vắt óc tìm một câu trả lời thích hợp.
- Nào, cháu muốn bắt đầu bằng việc gì?” Nhìn tôi với vẻ nghi ngờ, cậu bé càu nhàu: “Cháu mới ngủ dậy, cháu cần đánh răng.” Tôi xoay xở mở nắp ống kem, đặt bàn chảy lên bàn, tìm cách nặn kem lên chiếc bàn chảy đang ngả nghiêng… Sau gần 10 phút nỗ lực với kem vung vãi đầy trên bàn, tôi mới hoàn tất được công việc..
- “Cháu có thể làm nhanh hơn.
- “Làm sao chúng ta có thể thoát được nơi kinh hoàng này?” Anh hầu như luôn nhận được cùng một câu trả lời, “đừng dại dột”, họ trả lời “không thể nào thoát nổi! hỏi như vậy dằn vặt tâm trí anh mà thôi.
- Anh hỏi “Làm cách nào tôi có thể sử dụng điều này để trốn thoát?” Và ngay lập tức anh đã có câu trả lời..
- Mặt anh đã cháy đen hoàn toàn, thân thể liệt từ hông trở xuống, thế mà anh đã có cam đảm hỏi: “Tôi có cách nào làm quen với cô ấy không”? Các bạn anh trả lời, “Mày điên rồi, mày đang tự lừa dối mình.” Nhưng một năm rưỡi sau, anh và Annie đã thân quen nhau và nay hai người đã trở thành vợ chồng.
- “ôi, con gái tôi!” Một số người khác với lòng tốt cố kéo ông ra khỏi đống đổ nát, họ nói:.
- Đó là việc tốt nhất ông có thể làm lúc này đấy!.
- thẳng chào người đàn bà, chìa cuốn sách ra và nói, mặc dù khi nói tôi cảm thấy giọng mình nghẹn lại vì cay đắng và thất vọng: “Tôi là trung uý John Blanchard và xin phép được hỏi đây chắc là cô Maynell? Tôi rất vui mừng là cô đã đến đây gặp tôi hôm nay.
- Người ta chỉ có thể nhận ra bản chất thật sự của trái tim khi phải đối mặt với những điều không như ý muốn..
- Nhưng ở “cái nơi tâm linh còn bừng bừng đó”, tôi thấy tất cả các ngọn lửa chiếu ra rực rỡ..
- Có thể con sẽ nghĩ ra cách nào đó để giúp đỡ cô ấy..
- Tiền bạc mất đi có thể tìm lại được.
- “Có thể.
- Cuối cùng, Susan nói cô có thể tự đi được.
- Khi cô đang đóng tiền mua vé tháng cho người lái xe, bỗng anh lái xe nói: “Tôi thật ghen tỵ với cô đấy nhé!” Susan không biết có phải anh ta nói với mình không.
- Không chúng chỉ là mấy củ khoai tây thôi – tôi đáp giận dữ và co ro trong cái áo lạnh mỏng dính – Mà chị thì lạnh cóng cả rồi..
- Ngài nói: “Ta có thể làm cho người yêu cô nhanh chóng khỏi bệnh, nhưng cô phải hóa thành bướm trong vòng ba năm.
- Cô nhẹ nhàng bay vào trong nhà thờ đậu lên vai của Chúa và nghe thấy người yêu của cô ở dưới thề rằng: “Tôi đồng ý.” Cô nhìn thấy anh đeo nhẫn cho vợ, và sau đó là nụ hôn ngọt ngào của họ.
- Chàng trai dùng cử chỉ nói với cô gái: “Một năm qua anh đã dành thời gian học ngôn ngữ này.
- Sau đó cô dắt cậu trở ra và nói với cậu: “Bây giờ cháu có thể trở về nhà và có một kỳ nghỉ đông thật hạnh phúc.”.
- Tôi tự hỏi làm thế nào để tôi có thể quay trở về những giai đoạn đẹp nhất trong cuộc đời.
- Còn người em, anh tự nói với bản thân mình: “Tôi không thể từ bỏ sự tin cẩn của những người xung quanh và của chính tôi.” Thế là anh tiếp tục ở lại xứ sở của mình.
- Anh sẵn sàng giúp đỡ người khác với tất cả những gì mình có thể.
- Cụ già suy nghĩ rồi trả lời “Tôi không biết rõ lai lịch của hai chữ viết tắt ấy, nhưng cứ nhìn vào cuộc sống của anh ta, tôi đoán hai chữ đó có nghĩa là người thánh thiện ( saint).
- Đó là một cô gái thông minh và hiểu biết, là chuyên gia trong mọi lĩnh vực, từ thể thao, vi tính, đến vũ trụ hay kinh doanh… một cô gái kì lạ.
- Emily gửi cho tôi một email khi lớp chúng tôi có giờ học chung phòng vi tính “Lợn Xoắn muốn nói điều gì quan trọng với Lợn Hồng vậy?” Tôi bước đến gần Emily và hỏi “Bạn có thực sự muốn biết không?” Emily gật đầu, và tôi cầm lấy bàn tay nhỏ nhắn của cô bạn, nói cái điều mà tôi đã mong ước được nói từ lâu “MÌNH MẾN BẠN”.
- “Mày là con cái nhà ai? Trâu chết rồi làm sao có thể sống lại được? Mày mau về nhà nói với bố mẹ mày đi! Ở đây ra sức khóc phỏng có ích gì? Thực là đứa trẻ ngốc nghếch!” Đứa trẻ đó bèn trả lời: “Tôi không phải là kẻ ngốc.
- Một lời nói dối trong “tình yêu” có thể cứu người và một lời nói thật phũ phàng có thể giết người.
- Hoa có ăn được đâu mà mua làm gì kia chứ?” Tôi cười: “Mẹ ơi, trong nhà có hoa tươi nở rộ thì ai nấy đều vui vẻ cả.” Bà cúi đầu lầu bầu gì gì đấy.
- Tôi điên tiết lên vặn lại: “Thế thì rốt cuộc em sai chỗ nào ạ?” Anh trợn mắt: “Tại sao em không thể phiên phiến một chút nhỉ, bát không sạch thì ăn cũng có chết đâu, hả?” Một thời gian dài sau đấy, bà chẳng nói chuyện với tôi.
- Khi đến công ty của anh, cậu thư ký ngạc nhiên nhìn tôi: “Ơ kìa, mẹ tổng giám đốc bị tai nạn, hiện đang nằm bệnh viện kia mà.” Tôi trố mắt cứng họng, lập tức đến ngay bệnh viện.
- “Vâng, nhưng không sao cả, anh có thể đi được rồi.” Anh không đi mà ngồi lại, hai chúng tôi nhìn nhau trong bóng tối.
- Như thế anh sẽ có thể mỉm cười cảm ơn em luôn luôn yêu anh… Anh sợ rằng mình sẽ không có dịp tự tay tặng cho con những món quà anh đã mua sắm.
- Đừng bao giờ tự khép mình trong lớp vỏ chắc chắn để cố giữ sự nguyên vẹn vô nghĩa của bản thân mà hãy can đảm bước đi… Tôi hi vọng đó cũng sẽ là sự lựa chọn của bạn và tôi khi đứng trước cánh đồng cuộc đời bao la này….
- Người lái xe liếc nhìn bà cụ và nghĩ: “Mình không thích phải nhìn thấy cảnh nghèo khổ này chút nào!” Một cậu bé chỉ vào bà cụ và kêu lên với mẹ:.
- “không” một cách lễ phép và dứt khoát.
- Đừng sợ phải nói “Tôi không biết.” Đừng sợ phải nói “Xin lỗi, rất tiếc…”.
- “shmily” ở một bất ngờ quanh nhà, còn người kia sẽ đi tìm..
- Cha cô chạy bên cạnh cô suốt quãng đường và mẹ cô – một nữ y tá lái xe theo để đề phòng mọi trường hợp có thể xảy ra.
- Bác sĩ nói với cô cần phải dừng chạy: “Tôi cần phải cố định khớp mắt cá của cháu để cháu không bị tật vĩnh viễn.” “Bác sĩ không hiểu rồi.
- Patti cần thật ít để có thể làm được thật nhiều như vậy.
- Con chỉ là một đứa trẻ con… một đứa trẻ con!.
- Phóng viên này hỏi cậu bé có thể cho xem vết sẹo được không.
- Bố suy nghĩ rồi, có thể bố đã quá nghiêm khắc.
- Một hạt yêu thương có thể thay đổi nhiều cuộc đời.
- Nhưng đừng làm thế vì nghĩ rằng con chỉ có thể làm như thế.
- Đúng! Có thể trái tim của tôi không hoàn hảo, nhưng nó đã sống hơn trái tim của cậu.
- Chúng ta luôn chúc bạn ấy mọi điều tốt đẹp…” Một bé gái giơ tay: “Nhưng thưa cô, thế còn cái cây trong bếp thì sao?” Cô hiệu trưởng mỉm cười thích thú” Chúng ta sẽ dùng cây ấy làm cây “đối chứng”.
- Bốn tuần sau, chúng cùng lớn mạnh như nhau… Tôi ghi nhớ mãi bài học này và tự đúc kết cho mình một câu kết luận: Không ai, không vật gì lớn lên được nếu không có tình yêu….
- Nhưng ta có thể kể về ba người thầy sau của ta..
- Ta đã nán lại đấy hẳn một tháng! Cứ mỗi đêm ông ta lại bảo: “Tôi đi làm đây.
- Đúng là có thể nói ta không có một ai là thầy, nhưng điều này không có nghĩa ta không phải là một học trò.
- Ta không có một người thầy vì ta có hàng triệu triệu người thầy mà ta đã học được mỗi khi có thể.
- Chúa Trời thở dài một cách xót xa: “Con có hối hận không?” Cô lau khô những giọt nước mắt: “Không ạ!” Chúa Trời bỗng vui vẻ nói: “Ngày mai con có thể trở lại thành chính mình rồi.” Bướm lắc đầu nói: Hãy cứ để cho con làm kiếp bướm suốt đời..
- chúng ta.
- Con cám ơn mẹ bằng cách lấy nó đi bất kỳ khi nào con có thể..
- Mỗi chúng ta chỉ có một người mẹ, chẳng có gì có thể thay thế được người..
- Ta có thể nhìn vào mắt một người và phán đoán được về người đó.
- Cậu bé uống xong, hỏi “Tôi nợ bạn bao nhiêu?”.
- Dù đau đớn nhưng tôi bằng lòng vì tôi có thể mang đi những gì tươi đẹp nhất của cuộc sống mà tôi đã không bao giờ nhận ra….
- Hãy để ngày mà chúng ta nhắm mắt, ta có thể mỉm cười mà nói rằng: Tôi không hối hận, tiếc nuối những ngày tháng đã qua… Tôi không phải đau đớn, dằn vặt mình vì bất cứ điều gì nữa”.
- “Ồ xin lỗi”, tôi nói..
- Không ai có thể sống được nếu thiếu bánh mì…”,.
- Ông chủ đáp: “Tôi biết cô sẽ gọi và cô muốn biết điều gì.
- Anh yêu em nhiều hơn những lời có thể nói, em là một người vợ tuyệt vời.
- Ông có thể thực sự vui hưởng cuộc đời!.
- Suy nghĩ hồi lâu, có một con yêu tinh già lụ khụ lên tiếng: “Tôi biết phải giấu hạnh phúc ở đâu rồi.
- Những gì trong tâm trí bạn có thể sẽ ra đi