« Home « Kết quả tìm kiếm

Văn mẫu lớp 7: Phát biểu cảm nghĩ về người thân


Tóm tắt Xem thử

- Thời gian không thể xóa đi kỉ niệm về ông, về tình yêu ông dành cho cháu, những ngày tháng tươi đẹp khi mà cháu chưa mất ông nhưng nó cũng đã xóa đi phần nào nỗi đau, nỗi nhớ và lòng xót xa của cháu.
- Ông đã ra đi thật nhẹ nhàng và thanh thản, tưởng như chỉ là một giấc mơ.
- Nhưng thôi, khi nhắc về ông, không nên nói đến những nỗi buồn, bởi nhắc đến ông là nhắc đến một tấm gương sáng ngời về nghị lực, ý chí vượt lên trên khó khăn và thêm vào đó là một tài năng và những phẩm chất tuyệt vời.
- Cuộc đời ông luôn gặp nhiều khó khăn, bất trắc, nhiều trở ngại to lớn nhưng không gì có thể ngăn cản ông vượt lên.
- Đau khổ là thế, nhưng đến năm 20 tuổi ông vẫn là một trong những học sinh xuất sắc của thành phố Huế.
- Và chắc chắn rằng nếu ông có những trận đòn ác liệt ấy thì đến hôm nay, lúc cháu đang viết những dòng này, có thể ông vẫn ngồi bên và mỉm cười với cháu, một nụ cười chất phác, hiền hậu mà cháu đã mất… Giữ vững những phẩm chất của một Đảng viên Cách mạng, ông được ra tù, thế nhưng không được đền đáp mà ông còn bị nghi ngờ, bị coi là lí lịch không rõ ràng.
- Ông không chỉ là người thầy, là người ông mà còn là niềm tự hào lớn lao của cháu, còn nhớ khi cháu mới bốn,.
- năm tuổi gặp bạn bè cháu khoe rằng: “Tao không biết ba tao làm nghề gì, nhưng ông tao là một nhà khoa học”.
- Cháu vẫn không sao quên được niềm sung sướng khi chỉ tay vào cuốn sách và nói: “Chúng mày có biết cuốn sách này của ai viết không? Ông tao đấy, ông tao chính là người viết cuốn sách này”.
- Ôi thật tự hào và hạnh phúc biết bao! Nay, ông không còn nữa, những niềm tự hào ấy vẫn sẽ theo cháu suốt cuộc đời.
- Bài tham khảo số 2:.
- Nếu có ai hỏi tôi rằng một trong những người mà tôi yêu thương nhất là ai thì tôi sẽ trả lời rằng đó là bà nội.
- Bà tôi là người nhân hậu và hiền từ nhưng gần như suốt cuộc đời của bà chỉ là những khó khăn và bệnh tật.
- Bà còn hay mua quà cho anh em tôi, những món quà dù là nhỏ nhưng đầy ý nghĩa như cái đồng hồ báo thức để cho tôi đi học hay những gói kẹo, gói bánh… Từ việc ấy cũng đã đủ để tôi hiểu bà yêu thương anh em chúng tôi đến chừng nào! Tôi còn biết có lúc đi ra chợ bà nhìn thấy một người ăn xin nghèo khổ thì không bao giờ bà quay lưng lơ đi mà bà sẵn sàng rút ra một tờ tiền trong ví của mình, gấp gọn làm đôi rồi bỏ vào nón của người ăn xin đó.
- Tôi thật cảm phục trước tấm lòng yêu thương vô hạn và trái tim rộng mở của bà luôn rộng mở đối với bất kì ai! Bà tôi còn là một người rất yêu thiên nhiên nữa.
- Nhưng rồi một tin sét đánh đã đến với gia đình chúng tôi.
- Giá mà khi đó cháu có thể làm gì hơn những việc ấy để cho bà đỡ đau, để cho bà đỡ khổ! Và đến ngày giáng sinh cách đây hai năm, bà tôi đã vĩnh viễn ra đi, đi về một nơi rất xa mà không bao giờ quay.
- Sự mất mát mới to lớn làm sao khi cháu phải cách xa một người mà cháu yêu thương nhất.
- Bây giờ, mỗi khi nhớ đến bà, cổ họng cháu lại thấy tắc nghẹn và mắt cháu lại cay xè, bà ạ! Bà đã cho cháu bài học thật quí giá: Ta hãy trân trọng từng phút giây dù là nhỏ nhất khi ở cạnh người mà mình yêu thương.
- Bài tham khảo số 3: Cảm nghĩ về bà.
- Bà ngoại em là người rất nghiêm khắc.
- Cuộc sống tuy thiếu thốn tình cảm của bố mẹ, nhưng bù lại em lại nhận được tình yêu thương chăm sóc của bà ngoại, điều đó làm cho em cảm thấy vô cùng hạnh phúc.
- Bà là người dạy em tất cả mọi điều trong cuộc sống từ nết ăn, nết ở sao cho vừa lòng mọi người.
- Bài tham khảo số 4: Cảm nghĩ về người cha thân yêu của em..
- Bên cạnh người mẹ dịu dàng là người cha nghiêm khắc.
- Thật hạnh phúc cho những đứa con được sống trong vòng tay yêu thương của cha mẹ! Có biết bao người cha chấp nhận thiệt thòi về mình, dành tất cả thuận lợi cho con cái.
- Em thấy ở bác có những nét rất giống cha em, một người thợ cơ khí bình thường, quanh năm làm việc với máy móc, dầu mỡ, đôi bàn tay cha chai sần, thô ráp, mạnh mẽ nhưng ấm áp lạ thường.
- Có thể nói rằng trong gia đình em, cha làm nhiều nhất và hưởng thụ ít nhất.
- Có lần cha bảo: “Đã là người thì phải có ý chí, không được ngại khó ngại khổ.
- Bài tham khảo số 5: Cảm nghĩ về tình mẹ.
- Tôi đã từng nghĩ mình là đứa trẻ hạnh phúc bởi tôi được lớn lên trong vòng tay yêu thương của mẹ và sự che chở rộng lớn của cha.
- Sẽ không có từ ngữ nào có thể diễn tả hết được sự bao la của tình mẫu tử “Tình mẹ bao la như biển Thái Bình dạt dào”.
- Tình cảm của mẹ dành cho con từ khi mang thai cho đến khi sinh con ra trên cuộc đời và nuôi dạy con nên người.
- Mẹ bảo “là người phụ nữ thì phải biết nấu những món ăn ngon cho gia đình”.
- Mẹ không những là người mẹ mà còn là người bạn thân thiết của tôi trong cuộc đời.
- Đối với tôi, mẹ là người phụ nữ quan trọng và tuyệt vời nhất.
- Tình nghĩa của mẹ con biết sẽ không thể nào báo đáp, nhờ có mẹ mà con gái của mẹ đã thực sự trưởng thành và đang là một người công dân tốt của gia đình, trường lớp và của xã hội.
- Bài tham khảo số 6: Cảm nghĩ về tình bạn..
- Có những người, những mỗi quan hệ chỉ thoáng qua nhưng cũng có những người hay những mối quan hệ bằng một cách nào đó luôn gắn bó với ta, đi theo ta trong suốt cuộc đời.
- Tình bạn là một mối quan hệ như vậy.
- Trong cuộc đời mình, ai cũng có ít nhất là một vài người bạn.
- Con người luôn sợ cô đơn, luôn muốn có người đáng tin tưởng để có thể sẻ chia, tâm sự nhưng cũng luôn dè chừng, cảnh giác với những người muốn chạm vào cảm xúc của họ.
- Cũng phải thôi, thật tồi tệ nếu một người bạn coi là bạn, lắng nghe những điều họ sẻ chia biết đâu sau đó lại đem những câu chuyện của bạn ra làm trò đùa.
- Chúng ta không thể gọi một người là bạn mà luôn phải đề phòng họ.
- Dẫu có thể có nét tương.
- Phải có sự sẻ chia, thông cảm và giúp đỡ lẫn nhau giữa hai người bạn mới có thể khiến họ hiểu nhau hơn.
- Nếu tìm được một người bạn như thế bạn sẽ cảm thấy hạnh phúc và đầy đủ vì bạn sẽ không phải lo âu hay đối mặt với những nỗi cô đơn hay sợ hãi trước cuộc sống tẻ nhạt.
- Tình bạn là một món quà thiêng liêng và cao quý mà chúng ta cần trân trọng.
- Phải có tình bạn thì cuộc sống của chúng ta mới thật sự có ý nghĩa..
- Coi trọng tình bạn, nó sẽ đơm hoa, kết trái và nảy nở mãi mãi không tàn lụi, là một vị thuốc tinh thần giúp ta luôn vững vàng trong cuộc sống hay khi đối mặt với khó khăn thử thách..
- Bài tham khảo số 7: Cảm nghĩ về anh hoặc chị..
- Trong gia đình tôi, mẹ, chị là người quan tâm yêu thương tôi nhiều nhất.
- Vì chị luôn biết tôi là một con người yếu đuối, muốn người khác quan tâm mình.
- Mỗi lần trời mưa dông em chỉ nhớ tới chị, một người chị ngày đem lo cho e gái mình, em rất muốn dành thời gian tâm sự cũng chị nhưng em không có cơ hội..
- Có thể.
- những dòng chữ này không thể nói hết được những suy nghĩ của em về chị, bởi những tình cảm em dành cho chị từ trong sâu thẳm tâm hồn khó có thể nói hết bằng lời.
- Có thể nói những ngày qua là những ngày em thấy mình thật hạnh phúc.
- Em nhận ra rằng bao giờ chị cũng là người đầu tiên và cũng là người cuối cùng ở bên cạnh em trong mọi lúc vui buồn em có.
- Chị yêu thương! Trong cuộc đời mình có lẽ đây là lần đầu tiên em thương yêu và quý trọng một người không phải chị ruột của mình đến vậy.
- Và em hiểu rằng trong trái tim em chị đã chiếm một vị trí quan trọng… Mấy ngày qua tinh thần em không được tốt, chuyện gia đình đã làm cho một con người cứng rắn như em mềm yếu đi rất nhiều…Bờ vai yêu thương của chị đã chìa ra đúng lúc để những giọt nước mắt của em thấm ướt trái tim nhân hậu của chị.
- Tình yêu thương và lòng nhân ái của chị sẽ theo em trên suốt chặng đường đời và chị sẽ mãi là người chị gái thương yêu nhất của em..
- Bài tham khảo số 8: Cảm nghĩ về thầy / cô giáo của em..
- Những ngày mùa hạ rả rích, khi ôm sách và lắng nghe vài giai điệu phát ra từ cái radio cũ mèm, tự dưng tôi nghe thấy mấy lời da diết vang lên: “Người thầy… vẫn.
- Và tự nhiên, tôi nghĩ, dường như mình đang được xem lại cuộc đời bốn năm trước, qua vài cảnh quay được trích ra từ cái máy quay có lẽ là đời từ những năm 1980.
- Máy quay có lẽ đã cũ lắm rồi, cảnh được cảnh mất, nhưng cũng đủ để tôi thấy Tôi – mười một tuổi – đứng trong sân trường cấp II lộng gió và bóng một người thấp bé lặng lẽ đạp chiếc xe khung, đi trong nắng vàng.
- Kia rồi! Thầy tôi… Người đàn ông đi trong nắng vàng hôm ấy là người tôi kính trọng nhất trên đời.
- Mắt thầy sáng, nhưng sáng bởi ánh sáng dịu hiền, ấm áp khiến chúng tôi rất an tâm.
- Tôi vẫn nhớ thầy chỉ cười hiền và bảo: “thầy già rồi, có cần gì hiện đại”.
- Tôi thấy… Đêm tối, trong một căn bếp lụp xụp, có mỗi một bóng đèn mù mịt, bảng đen viết đầy những công thức loằng ngoằng, có hai đứa học sinh ngồi quây quần cắt cái bánh trung thu nhân thập cẩm và một người tóc bạc phơ ngồi cạnh, mỉm cười nhấm nháp ngụm trà nóng trong đêm thu mong manh.
- Sau nhiều lần từ chối, cuối cùng thầy cũng ăn và hai đứa học sinh cười thành tiếng.
- Mãi đến sau này tôi mới biết thầy không ăn được thịt mỡ, cứ đến cổ họng lại bị nôn ra, thế mà hôm ấy thầy vẫn ăn miếng bánh trung thu, có lẽ chỉ để chúng tôi vui lòng.
- Chỉ để chúng tôi vui, thầy đã ăn hết miếng bánh mà có thể làm thầy khó chịu suốt những ngày sau đó.
- Những tháng ngày đó, bất kể nắng hay mưa, bất kể nóng nực hay lạnh giá, thầy vẫn cặm cụi đi trên chiếc xe đạp cũ, dạy chúng tôi học.
- Tôi nhớ những ngày tháng Một năm tôi lớp Bảy.
- Ôi, làm hiệu trưởng thì không quát được giáo viên đâu, còn làm giáo viên, học sinh không nghe thì tống nó ra khỏi lớp.
- Chúng tôi cứ cười mãi về câu nói ấy..
- Sau này mới biết, tình cảm thầy dành cho học sinh chúng tôi còn nhiều hơn gấp tỉ tỉ lần những thứ công danh lợi lộc tầm thường..
- Nụ cười khiến cho tất cả học sinh an lòng.
- Không biết đã đi qua bao nhiêu ngày nắng, mưa? Chỉ biết, thầy đã đồng hành cùng chúng tôi trong suốt hai năm rưỡi.
- Hai năm rưỡi lọc cọc đạp chiếc xe cũ ấy, hai năm rưỡi dạy dỗ lũ học sinh lớp A nghịch như quỷ.
- Các em là lứa học sinh cuối cùng của thầy, chỉ mong dạy được thật tốt, không muốn ai bị chửi mắng cả.
- Hóa ra, chúng tôi chính là những kẻ vô ơn bậc nhất, không hiểu nổi tâm ý của thầy giấu trong từng con chữ.
- Đâu biết người thầy vẫn cặm cụi chiến đấu với tuổi già và sức khỏe, ngày ngày lên lớp dạy dỗ cho những học sinh cuối cùng trong cuộc đời dạy học của mình.
- Ngỡ rằng thầy vẫn sẽ đi cùng chúng tôi qua những năm tháng còn lại.
- Không, không còn nữa rồi! Đó là những tháng ngày khó khăn nhất.
- Không có thầy ở bên cạnh dạy dỗ, không có ai cười hiền từ động viên trong những ngày khó.
- Ngôi nhà mà chúng tôi học, cũng chính là ngôi nhà thầy đã sống suốt mấy chục năm qua.
- Cả một đời người vất vả chỉ có một khoảnh sân nho nhỏ để phơi nắng, một căn bếp tối, lụp xụp, cái nhà xây lợp lá cọ mát rượi trong những ngày nóng bức, và cả một cây trứng cá lúc nào cũng bị lũ học sinh nhăm nhe chọc quả.
- Tôi không biết đủ là gì, không biết tại sao thầy có thể hài lòng.
- Sau đó nhiều tháng, tôi mới được nghe thầy kể về biết bao ngày khó khăn thầy đã trải qua.
- Đôi khi tôi nghĩ, có phải thầy đã ảnh hưởng đến tôi theo một cách đặc biệt nào đó? Nghĩ nhiều lần, rồi mới phát hiện ra, thầy chính là một hình tượng mà tôi luôn khát khao muốn vươn tới, một tượng đài vĩ đại, một người mà tôi luôn mong mỏi đạt được thành công như vậy.
- Không chỉ là một người thầy, thầy còn là người cha, người anh, người bạn luôn lắng nghe, luôn cho những lời khuyên bổ ích nhất khi tôi cần.
- Tôi thấy thầy đang lụi hụi trồng rau, chăm sóc con chó lông trắng đen già khụ, thấy cả chúng tôi ngày đó, trong những ngày vất vả nhưng yên bình.
- Tôi nghĩ, có lẽ đó là những ngày hạnh phúc và vui vẻ nhất tôi.
- Sau này, khi bước đi trên đường đời chông gai, có thể sẽ chẳng còn ai chỉ bảo, dạy dỗ tôi tận tình như thầy đã từng, có thể sẽ chẳng có ai lo tôi liệu có ngủ đủ giấc, liệu có stress khi nhồi nhét quá nhiều.
- Nhưng cố nhân từng nói: “cuộc đời chỉ cần một người khiến ta ngưỡng mộ, để cả đời noi gương, cả đời thương mến..
- Vậy là quá đủ rồi!” Khi viết những dòng này, tôi đã là học sinh cấp III, không chỉ hôm nay, mà còn cả ngày mai, ngày kia, nhiều ngày sau nữa, nhất định tôi sẽ tiếp tục cố gắng.
- Để mỗi khi gặp ai, trò chuyện cùng ai, có thể tự hào nói, tôi, là học sinh của thầy Nguyễn Văn Tâm.
- Tìm về nơi duy nhất khiến tâm hồn thanh thản, khiến cho mọi thứ phức tạp của cuộc đời trở nên dễ dàng và trong sáng hơn.
- Vẫn là những ngày mùa Hạ đã cũ, tôi cảm giác như mình đang xốc ba lô lên vai, đạp cái xe đạp của mình, lao đi trong nắng vàng