« Home « Kết quả tìm kiếm

Văn mẫu lớp 8: Đóng vai vợ ông giáo kể lại chuyện lão Hạc bán chó 2 Dàn ý & 3 bài văn hay lớp 8


Tóm tắt Xem thử

- Dàn ý đóng vai vợ ông giáo kể chuyện lão Hạc bán chó.
- Tôi đang từ dưới bếp đi lên, thấy lão Hạc vừa đi đến cổng gọi ông nhà tôi..
- Lão chưa ngồi xuống nhưng đã nói "Cậu Vàng đi đời rồi ông giáo ạ".
- Lão đã bán đi một người bạn mà lão yêu quý, mỗi lần sang nhà tôi lão đều cho nó đi cùng..
- Nhìn khuôn mặt lão đầy đau đớn xót xa như vừa mất đi một thứ gì đó trân quý lắm chứ không phải là một con chó bình thường.
- Lúc này đây thì lão đã đến tột cùng của sự đau khổ, mặt lão ngoẹo về một bên, miệng mếu máo như con nít và lão khóc hu hu.
- Lão kể cho ông nhà tôi về việc thằng Mục và thằng Xiên qua bắt cậu Vàng, nghe trong lời nói của lão có một sự đau khổ..
- Một người như lão Hạc mà phải bán đi cậu Vàng - kỉ vật của người con trai, tôi đoán chắc là lão cũng dằn vặt bản thân lắm và không còn cách nào thì mới phải làm như vậy..
- Tôi là vợ ông giáo, nhìn cảnh Lão Hạc sống khó khăn, vất vả như thế tôi cũng thấy rất thương nhưng không biết làm thế nào.
- Hôm nay lão lại sang nhà tôi nhưng hôm nay tâm trạng lão sa sút lắm, thì ra là lão đã bán cậu Vàng.
- Lão vừa bước chân sang nhà tôi, nhìn thấy chồng tôi đang ngồi uống nước, lão chưa ngồi xuống nhưng đã nói "Cậu Vàng đi đời rồi ông giáo ạ"..
- Hóa ra lần này lão đã thật sự bán đi con chó ấy, con chó mà lão coi như con đẻ..
- Nhìn khuôn mặt lão đầy đau đớn xót xa như vừa mất đi một thứ gì đó trân quý lắm chứ không phải là một con chó bình thường..
- Lúc này đây thì lão đã đến tột cùng của sự đau khổ, mặt lão ngoẹo về một bên, miệng mếu máo như con nít và lão khóc hu hu..
- Lão kể lại quá trình lão bán Cậu Vàng xót xa tủi hổ làm sao, lão gọi thằng Mục và thằng Xiên đến lừa cậu Vàng vào tròng..
- Nghe lão kể như vậy tôi đón chắc lão xót xa ân hận lắm khi đã lừa một con chó tin tưởng lão vô điều kiện..
- Lão kể cho chồng tôi nghe với giọng chua xót biết bao và lão mong kiếp sau cậu Vàng của lão sẽ được sống sung sướng hơn..
- Khi nghe câu chuyện của Lão Hạc tôi cũng cảm nhận được phần nào tấm lòng của Lão dành cho cậu vàng: một tấm lòng thương yêu vô bờ bến..
- Đóng vai vợ ông giáo kể chuyện lão Hạc bán chó - Mẫu 1.
- Tôi là vợ ông giáo, sống cùng làng với lão Hạc.
- Nhà chúng tôi đã nghèo khó, lão Hạc còn nghèo khó hơn.
- Con trai lão cũng đẹp giai, sáng sủa nhưng cũng tại cái túng quẫn quá nên không cưới được vợ, mặc dù hai cô cậu cũng thuận lòng nhau lắm.
- Ở nhà một mình, lão Hạc chỉ biết làm bạn với con chó mà con trai lão mua về, lão gọi nó là cậu Vàng..
- Lão thương cậu Vàng lắm, thường hay tâm tình với nó, lão còn cho nó ăn bằng bát như người.
- Cũng khổ thân cho ông lão, chỉ còn mỗi cậu Vàng làm bạn quanh quẩn cái khu vườn rộng ba sào ấy.
- Tôi cũng thương cho lão, nhất là khi lão bán cậu Vàng đi..
- Những tưởng có cậu Vàng là niềm an ủi suốt đời.
- Nào ngờ ông trời chẳng thương xót gì cho dân nghèo chúng tôi, tất nhiên có cả lão Hạc.
- Đúng thật là bất công! Vợ chồng tôi dành dụm bấy lâu nay mới chắt chiu được dăm ba đồng mà thoắt cái đã tiêu tan hết cả.
- Lão Hạc cũng chẳng khá hơn, căn nhà lụp xụp không đủ hai người tan hoang, đồng ruộng, hoa màu tiêu tán, đã thế lão còn lăn ra bệnh.
- Nhưng đến lúc này tôi cũng chẳng thương tiếc gì lão, nhà tôi không lo được thì biết lo cho nhà ai nữa!.
- Lão nằm liệt giường nhưng tận hai tháng, chồng tôi thỉnh thoảng vẫn qua thăm, lão nhờ chồng tôi mua thuốc men chữa chạy, tôi đếm chừng chắc lão cũng đã vơ vét hết tài sản vào trận ốm đó rồi.
- Chắc cùng đường quá nên lão quyết định bán cậu Vàng.
- Trước khi bán, lão còn qua nhà tâm sự với chồng tôi..
- Ngồi rửa bát ngoài giếng, tôi cũng nghe lỏm được vài câu.
- Coi bộ lão Hạc đắn đo lắm mới đem bán cậu Vàng, còn chồng tôi thì tỏ vẻ quan tâm, nhưng tôi biết ông chẳng thông cảm gì, cái dân trí thức nghèo thì chỉ biết lo cho mấy cuốn sách của mình mà thôi.
- Còn về phần tôi, tôi cũng chẳng bất ngờ với quyết định này, sớm muộn gì thì cậu Vàng cũng có cái kết như vậy, giữ lại làm quái gì cho khổ thân.
- Tôi nghĩ thầm và khi lão về tôi cũng chẳng thèm liếc lão một cái.
- Với tôi, lão Hạc là người dở hơi, đã nghèo mà còn sĩ diện, bày đặt giữ lại con chó Vàng giống như nhà giàu, đúng là không biết thân biết phận..
- Thế mà vừa về đến nhà, tôi đã thấy lão Hạc chạy ngay đằng sau, trông lão vừa đáng thương vừa đáng cười: tóc tai rũ rượi, quần thì ống thấp ống cao, lão chạy đi mà như người sắp ngã đến nơi, vừa thở hổn hển lão vừa gọi:.
- Cậu Vàng đi đời rồi, ông giáo ạ!.
- Nhưng lúc này tôi chỉ tập trung vào lão Hạc, tôi cũng gọi theo:.
- Mình ơi, ra lão Hạc có chuyện rồi này!.
- Chồng tôi hối hả chạy ra, trên cổ choàng cái khăn, quần áo thì xộc xệch, chắc là ông mệt quá nên ngủ thiếp đi.
- Chắc cũng đoán ra sự tình, chồng tôi mới hỏi:.
- Trong đầu tôi cũng thắc mắc, cậu Vàng vốn thông minh mà lại để chúng lôi đi dễ dàng như vậy sao.
- Lão Hạc chống tay lên trán, dường như không chịu nổi sức nặng của chính mình, lão đổ phịch xuống sân, mắt ngân ngấn nước:.
- Khổ quá, ông giáo ạ! Nó có biết gì đâu.
- Thế là thằng Mục với thằng Xiên xồng xộc chạy vào xốc ngửa cậu Vàng lên rồi trói lại, dã man lắm.
- Cậu cũng vẫy vùng ghê lắm, miệng vừa gặm lấy bao vừa rên ư ử, ánh mắt nhìn tôi như trách: "A! Lão già tệ bạc! Tôi đối xử với lão như thế mà lão cho tôi thế này đây...!"Tôi tiếc lắm,cậu ấy là kỉ vật của cháu nó mà tôi không giữ lại được, tôi tệ quá, tệ quá!.
- Chồng tôi xúc động ngồi xuống cạnh lão nói:.
- Tôi cũng nói một câu để an ủi:.
- Tôi toan đi đun nước thì lão Hạc ngăn lại, lão đã lau hết nước mắt nhưng mắt vẫn đỏ, lão xua tay:.
- Bây giờ tôi xin phép có đôi lời với ông giáo một lúc..
- Tôi bỗng giận lão Hạc vì xem thường lời mời của tôi, tôi không nói gì rồi lẳng lặng đi cho đàn gà ăn.
- Thật ra tôi cũng chẳng thương hại gì cho con chó của lão, tôi chỉ tủi cho lão đã già mà khổ, thế thôi, vậy mà lão vẫn cứ sĩ diện..
- Đại loại lão Hạc nhờ chồng tôi giữ hộ 30 đồng để làm tang khi lão chết và giữ luôn.
- mảnh vườn cho đến khi con trai lão về.
- Tôi chỉ biết được có thế vì có vẻ lão Hạc đã lặng lẽ ra về từ lúc nào, trông chồng tôi suy tư lắm..
- Qua câu chuyện trên, tôi thấy lão Hạc thật khó hiểu, có lúc lão tốt, còn lúc thì thật giả tạo.
- Đóng vai vợ ông giáo kể chuyện lão Hạc bán chó - Mẫu 2.
- Chợt từ xa, lão Hạc với dáng vẻ buồn bã từ từ tiến lại gần nhà tôi, không biết có chủ ý gì mà lão qua đây.
- Cậu Vàng đi rồi ông Giáo ạ!.
- À thì ra lão qua đây để nói về con chó mà lão cưng, lão thương như vàng ấy..
- Không tránh khỏi sự ngạc nhiên, ông nhà tôi hỏi:.
- Ông nhà tôi xót xa lắm, rót ly rượu mời lão rồi hỏi tiếp:.
- Câu hỏi này có lẽ đã vô tình đụng vào nỗi đau mà lão Hạc cố chôn vùi.
- ông giáo ơi.
- Ông giáo à! Ngay cả tôi cũng không hiểu vì sao mình bằng tuổi này rồi mà lại nhẫn tâm đi lừa một con chó, phản bội người bạn thân duy nhất của mình.
- Nhìn lão thế này, ông nhà tôi thấy đau lòng lắm, ông ôm lão mà khóc cùng và tôi thấy thương lão Hạc biết bao!.
- Lão phải sống hiu quạnh cùng con chó là kỉ niệm mà người con trai để lại, lão cưng nên gọi là "cậu Vàng".
- Nhưng vì muốn giữ lại mảnh vườn cho con, lão đứt ruột bán đi cậu Vàng dù trong lòng đau như cắt.
- Không biết cậu Vàng đi rồi, lão Hạc sẽ sống chuỗi ngày còn lại như thế nào, ai sẽ quấn quýt bên lão những khi lão nhớ đến con trai, ai bên cạnh lão khi lão ốm yếu? Càng nghĩ tôi càng thấy.
- Còn lão Hạc với chồng tôi vẫn nói chuyện ở gian trên..
- Lão Hạc quả là một con người đáng thương, ông có một tấm lòng yêu thương con trai và yêu con vật như yêu chính bản thân.
- Còn về phần ông giáo cũng sống trong hoàn cảnh túng quẫn.
- Tuy nhiên ông có tấm lòng rộng lớn qua việc mặc dù nhỏ tuổi hơn lão Hạc rất nhiều nhưng khi nghe lão tâm sự, ông vẫn lắng nghe và chia sẻ cùng lão, không hề phàn nàn mà lại tỏ thái độ vô cùng lễ phép tôn trọng lão Hạc..
- Đọc truyện ngắn của Nam Cao, đoạn lão Hạc sang báo tin bán chó với ông giáo đã để lại cho tôi cảm xúc khó tả, giúp tôi thấm thía, cảm nhận được những nỗi đau của lão Hạc cũng như những người nông dân thời xưa phải trải qua, họ phải sống trong tầng lớp nghèo khổ, bị khinh miệt rất đáng thương.
- Đóng vai vợ ông giáo kể chuyện lão Hạc bán chó - Mẫu 3.
- Nếu nói nhà chúng tôi đã nghèo khó thì có thể nói rằng nhà lão Hạc còn nghèo khó hơn rất nhiều.
- Lão Hạc ở nhà một mình chỉ biết làm bạn với con chó mà con trai lão mua về, lão gọi nó là cậu Vàng.
- Số lão cũng khổ, chỉ có cậu Vàng làm bạn quanh quẩn cái khu vườn rộng ba sào ấy.
- Tôi và ông giáo cũng thương tình cho lão, nhất là khi thấy cảnh lão bán cậu Vàng đi..
- Tưởng rằng có cậu Vàng bên cạnh là nào có người bạn, người con trong những ngày cô đơn buồn tủi, thế mà lão đã bán nó đi.
- Nhà tôi vốn không khá khẩm nhưng cũng chắt chiu được mấy đồng sống qua ngày, nhưng lão Hạc lại chẳng có gì.
- Chỉ thương thay lão, vì nhà tôi cũng không khá khẩm là bao..
- Lão nằm liệt giường tới tận hai tháng, ông giáo nhà tôi vẫn thỉnh thoảng qua thăm, lão nhờ chồng tôi mua thuốc men chữa chạy, tôi đếm chừng chắc lão cũng đã vơ vét hết tài sản vào trận ốm đó rồi..
- May mà sau đó lão thật sự khỏe lại, nhưng lão chẳng còn thứ gì đáng giá, cuối cùng vào một hôm tôi thấy lão bán cậu Vàng đi..
- Vì chúng chẳng phải hạng người tốt lành gì nên tôi cũng tránh đi luôn..
- Hôm sau lão Hạc sang nhà tôi thì mới biết rằng, lão bán Cậu Vàng đi thật, não nói:.
- Chắc cũng đoán ra sự tình, chồng tôi mới hỏi thêm:.
- Trong đầu tôi cũng thắc mắc, cậu Vàng là chú chó thông minh mà lại để chúng lôi đi dễ dàng như vậy sao.
- Lão Hạc co rúm lại chống tay lên trán, dường như không chịu nổi sức nặng của chính mình, lão đổ phịch xuống sân, lão hu hu khóc, vừa khóc lão vừa nói:.
- Ông giáo ơi.
- Này! Ông giáo ạ! Cái giống nó cũng khôn! Nó cứ làm in như nó trách tôi.
- nó kêu ư ử, nhìn tôi, như muốn bảo tôi rằng:"A! Lão già tệ lắm! Tôi ăn ở với lão như thế mà lão xử với tôi như thế này à ?".
- Chồng tôi lúc này cũng xúc động ngồi xuống an ủi lão.
- Thấy vậy tôi cũng ra ngoài làm việc tiếp.
- Tính ra tôi cũng chẳng thương tiếc gì cho con chó của lão, tôi chỉ tủi cho lão đã già mà khổ, vậy thôi..
- Không biết chồng tôi với lão nói gì, nhưng từ lúc lão Hạc về thì thấy ông suy tư lắm.
- Nhưng liệu có đáng? Con lão liệu có trở về? Mặc dù chồng tôi luôn chăm sóc mảnh vườn mà lão gửi gắm lại, nhưng tôi vẫn thấy đáng lý ra cuộc sống của lão cũng sẽ không tồi tệ đến vậy.