« Home « Kết quả tìm kiếm

TRUYỆN:"MAI HOA QUÁI KIỆT"


Tóm tắt Xem thử

- Quay sang Lãnh Như Băng, Vương Phi Dương nói:.
- Thần Phán Trần Hải đưa mắt nhìn Lãnh Như Băng, chậm rãi hỏi:.
- Lãnh Như Băng chưa biết hồi đáp ra sao cứ trầm ngâm một hồi, rồi mới thưa:.
- Lãnh Như Băng bèn kể sơ việc truy tìm Sâm hoàn, bao gồm vô số hiểm ác và may mắn..
- Có chuyện như vậy ư? Đợi khi thương thế lão phu đã lành hẳn, phải đi coi một chút mới được..
- Thế gian rộng lớn, lão phu tuy từng đặt chân khắp ngũ hồ tứ hải, nhưng cũng chẳng thể biết hết mọi sự tích.
- Có chuyện gì? Công tử hãy nói đi, nếu lão phu biết, sẽ hồi đáp cho công tử nghe..
- Lão phu bị bọn chúng đầu độc bằng rượu, giam cầm suốt hai năm, đáng tiếc suốt thời gian đó không có cơ hội động thủ giao đấu với kẻ chủ trì đại cục..
- Suốt hai năm không được thấy ánh nhật quang, bình sinh lão phu chưa từng bị khốn như vậy, trong lòng vô cùng căm giận, nếu Trần lão huynh dụng tâm quét sạch Đào Hoa Trang, thì tại hạ nguyện đi tiên phong..
- Lãnh Như Băng nói:.
- Lãnh Như Băng đáp:.
- Cứ theo như lão phu đã biết, Huyền Hoàng Giáo chỉ là một tiểu bang hội ở biên khu Vân Quý..
- Lời lão phu nói ban đầu là chuyện mấy chục năm về trước, qua mấy mươi năm, biết bao biến hóa, có thể Huyền Hoàng Giáo đã thay thủ lĩnh.
- Ngừng một chút, lão nhân nhìn Lãnh Như Băng, nói:.
- Hài tử, ngươi hãy kể lại tỉ mỉ cho lão phu nghe việc mất “Thiên niên Sâm hoàn”, để lão phu xem tình hình biến hóa như thế nào..
- Lãnh Như Băng thuật lại thật tỉ mỉ mọi chuyện chàng đã trải qua..
- Khi Lãnh Như Băng thuật xong, lão mới từ từ mở mắt, nói:.
- Lãnh Như Băng chau mày, trầm ngâm một hồi, rồi đáp:.
- Lãnh Như Băng tựa hồ nhớ đến một sự tình trọng đại, bèn đứng dậy, hé môi định nói lại thôi, lại thong thả ngồi xuống..
- Thân thế của vãn bối!.
- Hài tử, ngươi hỏi không sai, nhưng lão phu thực không tiện nói.
- Ôi, lão phu có thể cho ngươi biết một chút hậu quả, nếu thân thế của ngươi lúc này lộ rõ trong khắp võ lâm giang hồ, thì tức thời sẽ dấy lên một sự hỗn loạn, đừng nói lệnh đường đại nhân khó đối phó, ngay cả lão phu và lệnh sư cùng lộ diện, chỉ e cũng không dẹp yên được sóng gió..
- Lãnh Như Băng hơi sững sờ, hỏi:.
- Trong đương kim võ lâm, biết thân thế của ngươi, ngoài lệnh đường, ân sư và lão phu ra, chỉ có Dã Hạc.
- Lãnh Như Băng giật mình, hỏi:.
- Lãnh Như Băng chợt nghĩ đến việc Dã Hạc Thượng Nhân xả thân đến Độc Cung, bất giác động tâm, nghĩ thầm:.
- Trừ việc đó ra, bất cứ việc gì lão phu có thể làm, lão phu cũng đều đáp ứng ngươi..
- Lãnh Như Băng thầm biết có hỏi thêm cũng vô ích, xem chừng Trần Hải quyết chẳng chịu tiết lộ, nhưng chàng lại không cam nguyện bó tay, song chưa biết nên nói như thế nào..
- Ngươi có biết dụng ý của lệnh đường phái ngươi mang linh dược đến tặng lão phu hay không?.
- dù thế nào lão phu cũng không để lệnh đường thất vọng..
- Trong đời mình, lão phu đã thi ân muôn vạn lần, nhưng chưa từng thụ lãnh một lần báo đáp.
- Hài tử, sự việc tuy xảy ra đã hai chục năm về trước, song ngày nay chẳng một ai dám đề khởi lại một lần nữa, lão phu tuy biết thân thế của ngươi, nhưng một là chưa đủ chứng cứ, không thể đứng ra rửa nỗi oan cho mẫu tử ngươi, hai là vì mức độ liên quan quá lớn, không dám vọng động khinh suất..
- Lão phu đã nói quá nhiều, chỉ e ngươi thêm phiền não.
- Tuyệt kỹ của lệnh sư, vị tất lão phu đã có, tuyệt kỹ của lão phu, cũng vị tất lệnh sư đã có, lệnh đường tuy chưa để ngươi cầu lấy một lời, nhưng ta biết dụng ý của lệnh đường ngươi là muốn ta truyền thụ võ công cho ngươi..
- Lãnh Như Băng hỏi:.
- Chưa kể đến việc ngươi mang thần dược đến cứu mạng lão phu, mẫu thân ngươi là một nữ nhân tiết hạnh, chịu đựng nhiều đau khổ về tinh thần, lão phu cũng không thể tọa thị, người võ lâm chúng ta rất kính trọng tiết phụ giáo tử, huống hồ bản lĩnh của ngươi đủ để kế tục sự nghiệp.
- Ngươi hãy gắng chịu đựng thêm ít ngày, lão phu đã có “Thiên niên Sâm hoàn”, hẳn mười hôm nữa sẽ lành thương thế, tuy chưa thể động thủ giao đấu, nhưng truyền thụ võ công cho ngươi thì không hại gì, bất quá có một điều lão phu cần nói rõ trước.
- Lão phu truyền thụ võ công, nhưng không thể cùng ngươi có danh phận sư đồ..
- Lãnh Như Băng đăm đăm suy tư, im lặng.
- Không phải là tư chất, tài năng của ngươi không đủ để kế tục sự nghiệp của lão phu, mà thực là lão phu còn chưa đủ tài để nhận ngươi làm đệ tử.
- Ôi, trong giang hồ có không ít người ngưỡng kính lão phu bội phần, dùng trăm phương ngàn kế xin học võ công của lão phu, tưởng lão phu là tối cao, có ai ngờ trong đời ta từng chiến bại những ba lần!.
- Lãnh Như Băng thở dài, đột nhiên đứng dậy bái Trần Hải, nói:.
- Ngươi có suy đoán gì, cứ nói cho lão phu nghe..
- Lãnh Như Băng nói tiếp:.
- Lãnh Như Băng chỉ cảm thấy nhiệt huyết bốc lên đầu, uất ức khiến hai hàng nước mắt ứa ra, thảm thiết nói:.
- Lãnh Như Băng ngước mắt lên, nói:.
- Lão phu chỉ thích những nghĩa sĩ hào hiệp, rất ghét những kẻ ủy mị tầm thường, không có phong cách..
- Lãnh Như Băng lau nước mắt, đứng dậy nói:.
- Lão phu đã không nói, Dã Hạc Thượng Nhân càng không cho ngươi biết đâu..
- Lãnh Như Băng đang định hỏi thêm, bỗng nghe có nhiều tiếng ho vọng vào, tiếp đó có tiếng cước bộ rậm rịch.
- Tiêu Dao Tử nhìn Lãnh Như Băng, đoạn quay sang nói với Trần Hải:.
- “Thiên niên Sâm hoàn” có thể cải tử hoàn sinh cho lão phu..
- Lão phu tuy đông bằng hữu, nhưng kết cừu quá nhiều, thiết tưởng có rất nhiều cừu gia tìm đến Thanh Vân Quán này..
- Lão phu có duyên được gặp lệnh đường mấy lần, tình viện thủ của Vương thế huynh, lão phu sẽ tới tạ ân với lệnh đường..
- Quá nửa các vị bằng hữu cố giao còn sống đều đã lánh thế đào danh, không xen vào chuyện thị phi ân oán của giang hồ, chỉ còn một mình lão phu vẫn còn lưu lại chốn giang hồ.
- Chính lão phu thấy Thiết Quyền Lý Phi đã tới đó.
- Vậy ư? Cứ như lão phu được biết, Dã Hạc Thượng Nhân có hai bộc nhân trợ thủ đều vào hàng cao thủ, há để cho kẻ khác tùy tiện xông lên Liên Vân Lư?.
- Cứ như lão phu biết, Dã Hạc Thượng Nhân không màng danh lợi, Thiên Nam Nhị Bảo tuy là hai báu vật được các nhân vật võ lâm cầu mong, nhưng vị tất đã khiến Dã Hạc Thượng Nhân để mắt tới.
- Danh gia đương thế dùng kiếm, lão phu tuy chưa gặp, nhưng cũng từng nghe qua, còn Bạch Kỳ Hồng thì lão phu lại chưa hề biết..
- Hứa Sĩ Công nhìn Lãnh Như Băng nói:.
- Nữ nhân này đem Thiên Nam Nhị Bảo tiến nhập Trung Nguyên, gây náo loạn mười mấy năm rồi đột nhiên biệt vô âm tích, không còn lộ diện trên giang hồ, lão phu năm xưa từng gặp nàng, không biết hiện tại nàng còn sống hay không?.
- Lão phu có thể nói cho các vị biết một chút về Độc Cung..
- Lão phu tuy chưa đến, nhưng biết rất rõ..
- Chỉ nghe đồn đại thì không tin là phải, nhưng lão phu có được một vị bằng hữu cố tri thuật lại.
- Điều đó thì lão phu không rõ..
- Lão phu không biết, trong đương kim võ lâm chỉ e cũng khó tìm thấy một vài người biết kẻ đó là ai!.
- Lãnh Như Băng tiếp lời:.
- Lãnh Như Băng nhận xét:.
- Lãnh Như Băng hơi chau mày, định nói lại thôi, đưa mắt nhìn theo ba người gấp gấp chạy đi..
- Trần Hải nhìn Lãnh Như Băng hỏi:.
- Lệnh đường có nói gì về lão phu chăng?.
- Tính lão phu rất quái dị, phàm đã quyết định sự gì, thì vĩnh viễn không cải biến.
- Lão phu đã quyết định truyền thụ võ công cho ngươi, bất kể ngươi có nguyện ý hay không, lão phu cũng truyền thụ.
- Lão phu chưa nói cho ngươi biết thân thế của ngươi, thì dù trước mặt lão phu ngươi có giơ đao tự vẫn, lão phu cũng không nói..
- Lãnh Như Băng lặng lẽ thở dài, chậm rãi đi ra ngoài.
- Lão phu đến lấy linh dược..
- Lãnh Như Băng soi mói nhìn người kia, ngạc nhiên hỏi:.
- Không sai, chính là lão phu..
- Lãnh Như Băng quát nhỏ:.
- Lãnh Như Băng nhìn thủ pháp đoạt kiếm kỳ ảo thần tốc của Vương Tiểu Cường thì giật mình kinh hãi..
- Thanh Vân Quán chủ danh tiếng lẫy lừng, lão phu không muốn đả thương thủ hạ các người..
- Lãnh Như Băng ngầm đề tụ chân khí, chú mục nhìn Vương Tiểu Cường, nói:.
- Tại Liên Vân Lư chúng ta đã có giao ước, lão phu chặt xiềng cho hai vị, các hạ sẽ tặng Thiên niên sâm hoàn, nay bình sâm hoàn đã ở trong Thanh Vân Quán, lão phu há không thể đòi?.
- Lãnh Như Băng sững sờ, cảm thấy thật khó đối đáp, hồi lâu mới nói:.
- Huyền Hoàng Giáo có thể đánh cắp, Liễu Thanh Phong khả dĩ thu hồi, lão phu lại không thể đoạt lấy hay sao?.
- Uy danh Thần Phán Trần Hải đã khiến người khác thoái lui, nhưng không ngăn nổi lão phu, huống hồ cả một bình “Thiên niên Sâm hoàn” vị tất lão đã dùng hết, lão phu chỉ cần lấy nửa bình cũng được..
- Lãnh Như Băng ngẩn người thầm nghĩ:.
- Lãnh Như Băng bỗng cảm thấy một luồng gió quạt mạnh, vội vung chưởng đánh ra..
- Lãnh Như Băng cảm thấy khí huyết trong người nhộn nhạo, đứng không vững, phải thoái lui ba bước..
- Lãnh Như Băng đề tụ chân khí ở đan điền, ổn định khí huyết nói:.
- Lãnh Như Băng nghênh tiếp chưởng vừa rồi, đã biết võ công của đối phương cao hơn mình, chàng dùng hai ngón tay bên hữu phóng tới uyển mạch của lão ta.
- Lãnh Như Băng một đòn chặn đứng thế xung kích của đối phương, liền tung đùi hữu lặng lẽ phóng ra một cước..
- Đòn này là chiêu thuật cứng rắn, nếu Lãnh Như Băng không tiếp chưởng lực, sẽ chỉ còn cách né ra nhường đường.
- Vương Tiểu Cường võ công cao minh, nhưng bị Lãnh Như Băng liều chết ngăn cản, cũng khó tiến thêm một bước, thì cả giận, chưởng thế càng lúc càng hung mãnh..
- Lãnh Như Băng hít một hơi dài, lại tiến lên hai bước, đứng chắn ngay giữa cửa, ngưng thần quan chiến..
- Lãnh Như Băng sau khi vận khí điều tức một hồi, đã khôi phục thể năng, đứng quan chiến, thấy Vương Phi Dương bị dồn vào thế hạ phong, chưởng lực của Vương Tiểu Cường càng lúc càng mãnh liệt, đã khống chế chiến cục..
- Lãnh Như Băng nghĩ thầm:.
- Nếu lão phu đoán không sai, các hạ là người của Hoàng Sơn Thế Gia..
- Chiêu thuật của các hạ uyên bác và phức tạp, bao gồm các đại môn phái võ học ở Trung Nguyên bao la này, ngoại trừ Hoàng Sơn Thế Gia, lão phu thiết tưởng chẳng còn ai..
- Lão phu với lệnh tôn của thế huynh từng có một đoạn quen biết, nhưng dù chỗ quen sơ sơ, lão phu cũng không muốn động thủ thêm với thế huynh.

Xem thử không khả dụng, vui lòng xem tại trang nguồn
hoặc xem Tóm tắt