« Home « Kết quả tìm kiếm

trà hoa nữ: phần 1 - nxb văn học


Tóm tắt Xem thử

- Đó là tất cả những gì ông có thể làm được.
- Chắc ông không hiểu được – anh ta vừa nói vừa thở ra buồn bã - một người khách lạ như tôi, đến đây giờ này, với cách ăn mặc như thế này, và lại khóc như thế này, để mong nhờ ông một việc gì.
- Xin ông tha cho sự tò mò của tôi – tôi nói – Chính ông là người đã tặng cuốn sách này cho cô Macgơrit Gôchiê?.
- Đuyvan nắm chặt tay tôi – Tôi xin nhận và tôi sẽ biết ơn ông suốt đời..
- Đúng vậy – anh vừa nói vừa đứng dậy, và đi từng bước dài trong phòng.
- Xin lỗi ông… Tôi quên rằng sự đau khổ của tôi đã quấy rầy đến ông, và tôi đã làm phiền ông một việc chẳng liên quan và chẳng lợi ích gì cho ông cả..
- Bằng cách chấp nhận cho tôi được làm thân với anh ít nhiều – tôi nói với Acmân – và bằng cách cho phép tôi được biết nguyên nhân sự đau khổ của anh.
- Và giờ đây – anh nói tiếp, vừa lấy tay dụi mắt vừa nhìn mình trong tấm kính lớn – có lẽ ông thấy tôi không đến.
- Tôi không biết.
- Tôi cũng vậy.Tôi không gặp lại Acmân.
- Tôi biết… Tôi biết.
- Hình như người chết là một người đàn bà phóng đãng.
- Anh bị sốt – tôi nói..
- Tôi hiểu điều đó – tôi nói với Acmân – tôi sẵn sàng giúp anh mọi việc.
- Tôi thuộc lòng tất cả những gì ghi trong những tờ giấy này – anh ta nói với tôi - Từ ba tuần nay, mỗi ngày tôi đọc đi đọc lại đến mười lần.
- cho tôi không.
- Cám ơn – anh vừa nói vừa nhận những lá thư.
- Sự có mặt của ông Đuyvan – tôi vừa nói vừa chỉ Acmân – có cần thiết nữa không!.
- Không - ông ta đáp – tôi khuyên ông nên dẫn ông ấy về ông ấy có vẻ ốm đấy..
- Xong rồi – tôi tiếp - giờ đây anh phải về, anh bạn ạ.
- Anh có lý, chúng ta đi đi – anh trả lời như cái máy những vẫn không nhúc nhích..
- Anh để tôi dẫn đi như một đứa trẻ, thỉnh thoảng chỉ thì thầm: “Anh có thấy những con mắt?”.
- Tất cả những điều anh có thể làm là để cho tôi dắt đi..
- Buổi chiều nay trời ấm áp tôi ăn hết một con gà gìo – anh nói với tôi và mỉm cười – Tôi hết sốt rồi.
- Cô ta bị bệnh.
- Tôi có thể bước vào lắm.
- Tôi phải đến chào nàng – anh ta nói – Tôi sẽ trở lại trong chốc lát..
- Tôi không thể không nói với anh ta: “Anh sung sướng thật”..
- Được đến gặp người đàn bà đó..
- Không – Tôi nói và đỏ mặt, bởi vì thật sự tôi không biết vì sao mình đã nói thế - Nhưng tôi rất muốn được quen biết cô ta..
- Cuối cùng, nếu người ta bảo tôi: “Anh sẽ có được người đàn bà ấy chiều nay và ngay mai anh sẽ bị giết chết”, tôi sẽ chấp nhận.
- Nếu người ta bảo: “Anh hãy đưa ra mười ngàn đồng vàng và anh sẽ là tình nhân của người đàn bà ấy”, tôi sẽ từ chối và khóc.
- Có một người đàn bà khác nữa..
- Macgơrit – anh nói – cô không nên ngạc nhiên khi thấy ông Đuyvan không nói gì với cô cả.
- tôi tiếp lời – tôi đã không yêu cầu ông Ecnec xin phép cô để được giới thiệu tôi..
- Không một cái gì thuộc về người đàn bà này có thể làm tôi thờ ơ cả.
- Tóm lại, tôi cũng không cần – tôi gượng đáp với một giọng bình thản – Tôi sẽ không bao giờ gặp lại người đàn bà đó.
- Cô gái đáng thương đó đang bị bệnh – anh ta trả lời..
- Tuy nhiên – sau một phút, Acmân nói tiếp – tôi vẫn hiểu, tôi còn yêu nàng và mạnh hơn cả ngày trước.
- Cô ta không có tình nhân.
- vì đó là một người đàn ông rất giàu.
- A! Cô Macgơrit đáng thương – Gatông vừa nói, vừa ngồi lại bàn pianô và đáng một điệu vanxơ – Tôi không biết điều đó.
- Tôi biết Macgơrit – Gatông nói – Tôi có thể đến thăm cô ta lắm chứ..
- Chào ông Gatông thân mến – Macgơrit nói với bạn tôi – Tôi rất vui sướng được tiếp đón ông.
- Vả lại, thưa cô – tôi vừa nghiêng mình vừa nói những lời không được rõ ràng lắm – Tôi từng vinh dự được giới thiệu với cô một lần rồi..
- Thưa cô – tôi nói – tôi cảm ơn cô đã quên buổi giới thiệu đầu tiên đó.
- Cô đang đánh đàn khi chúng tôi đi vào – tôi nói tiếp để thay đổi câu chuyện - Nếu được cô xem như chỗ quen biết cũ, cô cứ tự nhiên tiếp tục.
- Cô ta gọi chuông.
- nàng nói với một giọng thật trẻ con – Tôi chẳng làm thế nào đánh đoạn đó được! Các anh có tin rằng, có lúc tôi ngồi mãi đến hai giờ sáng chỉ vì bấy nhiêu.
- Nhân đây – Pruđăng nói với tôi – anh chưa từng thấy căn nhà này, đến đây tôi sẽ chỉ cho anh xem.
- Cô ta sẽ trở lại.
- Nhưng cô tự giết cô – tôi nói với một giọng xúc động – Tôi muốn làm bạn thân của cô, để ngăn cản không để cho cô phải tự làm khổ thân mình như thế..
- À! Điều đó, thật ra anh không phải bận tâm lo lắng – nàng đáp lại với giọng hơi chua chát – Anh hiểu, nếu những kẻ khác chăm sóc cho tôi, chính là vì họ biết rõ, không còn cách gì để chữa bệnh này được cả..
- Cô vừa nói, vừa ngồi xuống bên tôi – Anh lại khóc, vì sao thế?.
- Hãy nghe đây, Macgơrit – tôi nói với một nhiệt tình không thể giấu được – Tôi không biết ảnh hưởng của cô đối với đời tôi sẽ như thế nào.
- Quả thật tôi không là gì cả đối với cô – tôi nói – Nhưng nếu cô bằng lòng, tôi sẽ chăm sóc cô như một người anh.
- Người ta luôn giữ ý đối với mỗi người đàn bà.
- Thế nhé – Macgơrit nói tiếp, khi chúng tôi còn lại một mình – Anh đừng yêu tôi nữa..
- Xin từ biệt – tôi nói..
- Nhưng tôi đoán chắc – tôi nói tiếp với một giọng lạnh lùng, để chứng tỏ tôi thoát hẳn khỏi sự đam mê của mình – tôi quả quyết với cô, tôi không nổi giận vì có người đợi cô..
- Với tất cả khả năng người ta có thể yêu được.
- Cô phải yêu tôi một ít – Tôi nói với nhịp tim đập mạnh, như muốn ngăn chặn lời tôi.
- À này – Gatông hỏi khi chúng tôi đã ra ngoài – anh nghĩ gì về Macgơrit?.
- Anh có thể đóng dùm cửa sổ.
- Có lẽ anh nói nhiều quá – tôi bảo anh ta – anh có muốn tôi đi về để cho anh ngủ không?.
- “Khi tôi trở về nhà – anh kể tiếp – không cần phải nghĩ ngợi, tất cả những chi tiết đó vẫn hiện ra trong tư tưởng tôi.
- Cô ta nói với tôi..
- Ồ! Anh có thể ở lại.
- Tôi nghe tiếng mở cửa… Tôi lắng nghe..
- Có thể..
- Có thể bà ấy bị người ta giữ lại..
- Anh sẽ ăn tối với tôi – cô ta nói.
- Vâng – tôi nói và không nhịn được cười, khi nhớ đến tâm sự mà Gatông đã thổ lộ với tôi trong lúc Pruđăng thú nhận mới biết sơ sơ về anh chàng..
- Cô ta hỏi: Anh là ai? Anh làm nghề gì? Cuối cùng là tất cả những gì người ta có thể hỏi về một người đàn ông độ tuổi các anh.
- Giờ đây – cô nói – anh hãy đến ngồi gần em rồi chúng ta nói chuyện..
- Vâng – tôi nói nho nhỏ..
- Thế này nhé – nàng nói – Anh hãy cầm chiếc chìa khoá mạ vàng để trên lò sưởi, đến mở cửa kia, rồi đem chìa khoá lại đây và đi đi.
- Nhưng giờ đây, chúng ta hãy trở về, tôi sung sướng đến điên người, khi nghĩ rằng những ngăn cách đặt ra giữa tôi và Macgơrit do trí tưởng tượng của tôi vẽ ra đều tan biến cả, rằng tôi sẽ có nàng, tôi đã chiếm được một chỗ nào đó trong tư tưởng nàng, tôi đã có trong túi tôi chiếc chìa khoá đó…Tôi thoả mãn trước cuộc đời, tôi đã tự phụ về tôi, và tôi biết ơn Thượng Đế đã ban cho tôi tất cả những thứ đó..
- Người đàn bà ấy, anh ta không quen biết.
- Người đàn bà ấy có những thú vui, những đau.
- Và tôi đã có cái chìa khoá căn phòng người đàn bà ấy.
- Anh đến cũng nhanh, gần như chúng tôi – Pruđăng nói..
- Vâng – tôi trả lời như máy – Macgơrit ở đâu?.
- Ý nghĩ người đàn ông đó là tình nhân của cô ta làm cho tôi đau đớn vô cùng..
- người đàn ông cô ta cần, chỉ thế thôi.
- Thường thì, những người đó đều có vợ, có con, phải đi đây đi đó, phải bàn bạc, du lịch và gì gì nữa… tôi nào có biết! Tất cả những thói quen đó, đã có rồi.
- Chị ta nói với tôi – Anh hãy đuổi xa những lý thuyết sai trái đó đi và hãy tười cười.
- “Người nhận thấy cuộc đời thật ngắn ngủi – tôi tự nhủ.
- Không đã chấm dứt rồi – Pruđăng đáp – Tôi đã cho anh ta một bài luân lý và anh ta hứa sẽ ngoan hơn..
- Chúng ta lý luận một chút – nàng vừa nói, vừa nắm lấy hai bàn tay tôi và nhìn tôi, cười với một nụ cười duyên dáng mà tôi không thể nào cưỡng lại được – Anh yêu em có phải không? Anh sẽ sung sướng được sống ba hay bốn tháng ở thôn quê chỉ với mình em.
- Câu nói đầu tiên của tôi “Nàng lừa dối tôi”..
- Đến nhà cô Giôchiê – tôi trả lời..
- Dĩ nhiên, Macgơrit không giống như tất cả những người đàn bà khác.
- Từ Pale Roazal – tôi trả lời..
- Còn tôi từ rạp Ôpêra – anh ta nói – Tôi tưởng anh cũng ở đó chứ..
- Cô ta nói với tôi: “Chị Pruđăng thân mến, người chị đỡ đầu không lịch sự.
- Cô ta nói với giọng thế nào?.
- Vừa cười, cô ta vừa nói thêm: “Anh ta ăn tối hai lần tại nhà tôi, và anh ta không hề nghĩ đến việc thăm tôi để đáp lễ”..
- Với bá tước G… tôi nghĩ vậy..
- Có thể cô ta sẽ tha lỗi cho anh.

Xem thử không khả dụng, vui lòng xem tại trang nguồn
hoặc xem Tóm tắt